8
Ta đã nhiều năm không nhớ đến Lương Chấp nữa.
Bởi vì sau này huynh ấy rời khỏi nhà ta, cho rằng làm một mã phu không có tương lai.
Huynh ấy ra đi không từ mà biệt, vì đã đánh cắp một cỗ xe ngựa của nhà ta.
Ta có chút hận huynh ấy.
Dù có lấy trộm xe ngựa, ta cũng sẽ không nói gì huynh ấy.
Trần Thắng xuất thân từ người làm thuê, còn dám hô lớn rằng vương hầu khanh tướng có phải sinh ra liền cao quý đâu; người ai cũng có chí, huynh ấy muốn ra ngoài lang bạt, ta cũng sẽ không ngăn cản.
Ta còn có thể đưa cho huynh ấy số tiền mà ta tích góp nữa mà.
Thôi, thôi, người đã đi rồi, nói những điều này làm gì đâu.
Tóm lại là Lương Chấp không bao giờ quay lại nữa, ngày tháng trôi qua, ta cũng dần không còn nhớ đến huynh ấy.
Nhưng gần đây lại khác, ta bệnh, tâm phiền ý loạn, đêm không ngủ được.
Căn bệnh này nói theo cách dễ nghe, là chứng hư nhiệt mà Lý Thập Ân nhắc đến.
Nói khó nghe hơn, là ta quá cô đơn, nhớ đến nam nhân.
Điều này đối với một quý phụ nhân vốn tuân thủ nữ tắc như ta, thực sự là điều đáng sợ.
Mấy ngày trước, ta đã có một giấc mơ.
Trong mơ là ở lầu các Tạ gia, khuê phòng của ta.
Ve sầu kêu râm ran trong mùa hè oi bức, ngoài cửa sổ đêm đen thăm thẳm.
Trong căn phòng ngột ngạt, màn che rủ xuống, bị một làn gió đêm nhẹ nhàng thổi lay động.
Một nam nhân cùng ta hoan lạc trong màn che.
Chàng trẻ khỏe, cơ thể vạm vỡ, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy ta, gần như muốn ép ta vào cơ thể chàng.
Ta nóng bức, nóng đến mức không thở nổi, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng ta vẫn không thể kiềm chế được mà muốn ôm chặt chàng, tiến gần chàng, muốn hòa làm một.
Bởi vì trên người chàng có hương hoa sen ngoài đầm lầy, cùng với hơi thở của sương mai.
Ta như một con cá khát khô, khao khát được ẩn nấp dưới tán lá sen xanh biếc kia.
Ta biết người trong mộng đó, là Lương Chấp.
Bởi vì huynh ấy gọi ta từng tiếng bên tai:
A Diên.
Tứ tiểu thư.
9
Trình Ôn Đình đã trở về phủ.
Khi ta còn chưa kịp chuẩn bị, Hỉ nhi nghe được tin liền ngay lập tức chạy đi mời hắn.
Lúc ấy, ta chỉ mặc mỗi áo trong, ngồi trước gương đồng chải tóc.
Người phụ nữ trong gương có vẻ mặt hơi mệt mỏi, mang nét u sầu, nhưng mái tóc lơi lỏng, gương mặt trái xoan và lông mày lá liễu, vẫn rất xinh đẹp.
Ta luôn rõ về nhan sắc của mình, tự tin rằng không hề thua kém Ngụy thị, nhưng giờ đây trong lòng ta vẫn lo lắng không yên, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ta vẫn đưa tay thoa thêm chút phấn hồng lên mặt.
Vốn dĩ ta không muốn thực hiện kế hoạch để Trình Ôn Đình lưu lại đêm nay.
Nhưng ta nhớ lại lúc bị mẹ chồng quở trách vì không sinh được con, và chất vấn vì sao đã kết hôn nhiều năm mà vẫn bị chồng lạnh nhạt.
Đó là trách nhiệm của ta với tư cách một người vợ, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Ta cũng nhớ đến khi con gái của Ngụy thị tròn một tuổi, thì trưởng tẩu của ta - huyện chúa Vinh Gia, vừa sinh hạ đứa con trai thứ hai với huynh trưởng trai ta.
Ngày Tạ gia tổ chức yến tiệc linh đình, ta và Trình Ôn Đình cùng đến chúc mừng.
Khi đứng bên cạnh hắn, ta là phu nhân của Trình đại nhân, mang thân phận cao quý khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng đến chiều tối, trong bữa tiệc riêng của các nữ quyến trong nhà, mẹ ta lập tức sa sầm mặt, dùng giọng thất vọng hỏi ta:
“Thân là chính thê, sao con có thể để thiếp thất trong nhà sinh hạ đứa con đầu tiên cho phu quân?”
“Nghe nói đứa bé đó đến giờ vẫn ở viện nhỏ, một bé gái, con khinh thường không muốn nuôi thì cũng thôi, nhưng Ngụy thị là gì chứ, sao có thể nâng từ người hầu lên làm thiếp? Dù mẹ chồng con có coi trọng ả ta, nhưng rốt cuộc ả ta vẫn chỉ là kẻ thấp hèn, Tạ gia nuôi con bao năm, vậy mà ngay cả ả ta con cũng không xử lý được?”
“Không giữ được trái tim phu quân, thì phải tìm cách dùng chút thủ đoạn. Ngụy thị hiểu điều đó, sao con lại không hiểu? Diên nương, từ nhỏ con tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mẹ biết con là người có chủ kiến, mẹ không tin rằng ngay cả một chút tình cảm của Trình Ôn Đình con cũng không nắm giữ được.”
“Mẹ đã từng nói với con, trong thế gian này, dù nữ nhân có cao quý đến đâu cũng đều hèn mọn, chỉ có thân phận là điểm tựa duy nhất. Sinh ra trong Tạ gia không phải là ưu thế ban đầu, chỉ cần sơ suất một chút, con sẽ phải chịu kết cục thảm hại, con cần phải tự mình phấn đấu.”
“Con ngoan, con biết mình nên làm gì rồi chứ.”
Mẹ muốn ta làm gì đây?
Bà muốn ta tìm lý do để xử lý Ngụy thị, và phải làm thật kín kẽ, như vậy dù Trình Ôn Đình hay mẹ chồng ta có bất mãn cũng không thể trách ta vì thân phận chính thê của ta.
Ngụy thị không còn nữa, ta sẽ có cơ hội giành lại trái tim Trình Ôn Đình, sau đó sinh con để bảo đảm địa vị của mình.
Mẹ nói rằng, từ xưa đến nay, tôn ti trật tự là điều hiển nhiên, đàn ông là người hiểu rõ nhất đạo lý này. Thiếp vẫn mãi là thiếp, chỉ là nô tỳ hầu hạ chủ nhân mà thôi.
Mẹ còn nói rằng Trình Ôn Đình sẽ hiểu ra. Khi ta và hắn thành hôn, tuy là lão thái quân tướng phủ làm mai, nhưng chính hắn đã tự mình chọn ta từ giữa rất nhiều tấm thiệp của các quý nữ.
Chỉ riêng điều này, hắn ít nhất không nên ghét bỏ ta.
Ta làm sao có thể không có cơ hội nắm giữ trái tim hắn?
10
Hôm đó, tại yến tiệc Tạ gia, ta đã lắng nghe lời mẹ nói.
Chính vì vậy, ta đã uống thêm vài chén rượu, và say khướt.
Dường như ta luôn làm mọi chuyện hỏng bét.
Lúc về phủ đã có hơi muộn hơn, vì ta say đến mức không đứng vững, Hỉ Nhi nói Trình Ôn Đình đã đích thân bế ta từ xe ngựa trở về phòng.
Lẽ ra đó phải là một cơ hội tốt biết bao.
Đêm đã khuya, ta say rượu, hắn cũng đã nhấp vài chén.
Gặp rượu mà cười, đời người được bao lâu, trong tình cảnh này mà không tận hưởng niềm vui, sao xứng với ánh trăng ngoài cửa sổ?
Nhưng cũng giống như đêm tân hôn, vào thời khắc quyết định, ta lại không thể giữ im lặng.
Ta cứ nói lảm nhảm với hắn rất nhiều điều. Trong màn trướng, hắn đã cởi hết y phục của ta, đáy mắt mang ý cười nhìn ta luyên thuyên, và nhẹ nhàng đáp lại.
Đột nhiên ta thốt ra một câu: "Ta khinh thường việc đối phó với Ngụy thị, ngươi biết vì sao không?"
"Bởi vì nàng ta chẳng làm gì sai cả, sai là ở ngươi! Cái gì mà thiên đạo, tôn ti trật tự, rõ ràng là những kẻ có quyền thế các người tự nói, đã nói như vậy, tại sao ngươi không tuân theo? Sao dám đối xử với ta như thế này!"
"Ngụy thị có tội tình gì đâu, kẻ đáng ch*t không phải là ngươi sao! Nam nhân dù hèn mọn vẫn là bề trên, nữ nhân dù cao quý vẫn chỉ là thứ yếu, thật là lý lẽ vô lý! C.hó má không bằng! Không bằng một thứ c.hó má!"
"Trình Ôn Đình! Sao ngươi lại đối xử với ta như vậy? Thân phận này là thứ ta muốn sao? Ngươi có biết, ta thà chịu kết cục bi thảm còn hơn là sống tạm bợ trong thế gian này, giả dối và lừa lọc..."
Hôm đó, ta đã nói rất nhiều lời lẽ hồ đồ, Hỉ nhi nói rằng nàng đứng bên ngoài cửa, nghe ta khóc lóc thảm thiết, la hét mãi cho đến khi mọi thứ trở nên yên lặng.
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Khi Trình Ôn Đình rời đi, mắt hắn đỏ hoe, gương mặt như băng giá ngàn năm.
Ta đã chìm vào giấc ngủ sâu trong cơn say.
Chiếc chén sứ trắng vẽ hoa văn tinh xảo trên bàn bị ai đó đập nát thành hai mảnh, vết nứt còn lưu lại một vệt m.áu.
Một màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
11
Như mọi người đều biết, lời nói khi say chỉ là lời nói suông, nói ra rồi thôi.
Những lời hỗn láo bất kính với phu quân, khi tỉnh lại ta không còn nhớ chút nào.
Khi Hỉ Nhi nhắc lại, ban đầu ta vô cùng kinh ngạc, sau đó lòng run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Không nghi ngờ gì nữa, từ đó Trình Ôn Đình đối với ta càng thêm lạnh nhạt.
Suốt hai năm trời, hắn không một lần đặt chân vào viện của ta.
Hiện tại, con gái của Ngụy thị đã ba tuổi, nàng lại có thai thêm lần nữa.
Đối với ta, ngày tháng cứ thế mà trôi qua, chỉ có điều mẹ chồng vẫn tiếp tục trách mắng ta vì “không sinh được con”.
Mẫu thân cũng ngày càng thất vọng về ta.
Ta không thích sống như thế này, ta rất không vui, hoang mang, trống rỗng, cô độc.
May thay, bên cạnh ta vẫn luôn có nhũ mẫu Trâu thị và Hỉ Nhi.
Nhũ mẫu luôn khuyên ta rằng, từ xưa phụ nữ chưa xuất giá thì nghe theo cha, xuất giá rồi thì theo chồng, chồng mất thì theo con… Nay Ngụy thị lại đang mang thai, phu nhân nên tính toán cho tương lai.
Lời nói lảm nhảm khi ta say rượu đã là chuyện của hai năm trước, bây giờ điều cần thiết nhất là ta phải cố gắng lấy lòng Trình Ôn Đình, để có được một đứa con.
Ta không phải không muốn lấy lòng Trình Ôn Đình, ta cũng rất muốn có một đứa con, nhưng ta không có cơ hội.
Trình Ôn Đình sẽ không chủ động bước vào sân của ta.
Không lâu trước đó, ta đã dũng cảm lấy cớ đem điểm tâm tới thư phòng để gần gũi với hắn hơn.
Nhưng chưa vào tới cửa, ta đã biết được rằng một thị thiếp khác của hắn, Xuân Lan, đang ở trong đó pha mực, thêm hương sắc cho hắn.
Ta và Trình Ôn Đình đã thành thân bảy năm, từ tôn kính như khách rơi xuống cảnh xa lánh như bây giờ, tất cả đều là lỗi của ta với tư cách là một người vợ.
Chúng ta duy trì vẻ bề ngoài cuối cùng của vợ chồng, nhưng thực chất hắn đối với ta như người xa lạ, khiến ta chán nản, cũng khiến ta tuyệt vọng.
Ta đã là một phụ nhân hai mươi bốn tuổi, giờ đây cả cơ thể của ta cũng nhắc nhở ta rằng, nam tôn nữ ti, nữ nhân phải theo chồng, hắn chính là ông trời của ta.
Được hắn yêu thương là mãi mãi hạnh phúc; mất đi hắn là mãi mãi kết thúc.
Cơ hội để ta giữ được Trình Ôn Đình thật là không còn nhiều.
Như đêm nay, tự nhiên không nên bỏ lỡ.
Vì vậy, khi Hỉ Nhi nghe tin hắn trở về phủ, lập tức đi mời hắn vào tiền viện.
Mà nhũ mẫu, trong lúc ta đang chải tóc trước gương, đã mang tới một bình rượu.
Nhũ mẫu lo rằng ta sẽ không giữ được hắn, thì thầm vào tai ta rằng rượu đó có thể tăng thêm sự hứng thú trong chốn phòng the.
Bà và Hỉ Nhi đã tận tâm tận lực như vậy, đêm nay nếu không thành sự, chẳng phải sẽ cô phụ tâm ý của họ sao.
12
Khi ta thành hôn với Trình Ôn Đình, hắn vẫn là một quý công tử thanh nhã, tuấn tú.
Hiện nay, trên khuôn mặt phong thần tuấn lãng của hắn lại thêm phần uy nghi của người giữ chức vụ cao, cùng khí chất lạnh lẽo.
Hắn vẫn trẻ như thế, lông mày cong như trăng khuyết, mắt sáng như sao mai.
Đôi môi hơi mím lại nhưng toát lên vẻ lạnh lùng, không dễ gần.
Vị đại nhân thái thường khanh đương triều, mặc bộ triều phục màu tím, đứng trước mặt ta hỏi ta thấy chỗ nào không ổn, vẻ mặt bình thản, giọng nói điềm tĩnh.
Dưới lớp áo lót, cơ thể ta không kìm được mà run lên.
Ta ngạc nhiên phát hiện, ta thế mà có chút sợ hắn.
Kính thuận, kính cẩn, hèn yếu, cúi đầu… hóa ra những điều này đã khắc sâu trong xương tủy ta từ lâu.
Nhận thức này khiến ta cảm thấy buồn bã.
Ta không biết phải trả lời Trình Ôn Đình như thế nào, hắn đứng trước mặt ta, cao hơn ta rất nhiều, thực sự giống như trời của ta.
Ta suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Lý Thập n nói rằng ta bị nổi mẩn, ta đã bôi thuốc mỡ lên người, hiện tại có lẽ đã ổn rồi, nhưng ta cũng không dám chắc, phu quân có thể xem giúp ta một chút được không?”
Ta cúi mắt xuống trước mặt Trình Ôn Đình, từ từ cởi bỏ nội y của mình.
Ta để trần nửa thân trên, bị hắn nhìn chằm chằm với ánh mắt bình tĩnh, trong lòng lại run lên lần nữa.
Nhưng ta vẫn cố lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ta thấy khóe miệng Trình Ôn Đình khẽ nhếch lên, ẩn chứa một nụ cười mơ hồ.
Hắn thông minh như vậy, ắt hẳn hiểu rõ quyết tâm được ăn cả ngã về không của ta.
Trong đôi mắt ướt đẫm của ta, bắt đầu lấp lánh ánh lệ.
Nụ cười trên khóe môi hắn ngày càng sâu, mang theo một chút thú vị đầy chế giễu.
Ta kìm nén nước mắt, cứ thế nhìn hắn, để mặc hắn đánh giá.
Cuối cùng, hắn cũng có động tác, mở rộng đôi tay mình.
Ta biết, phu quân ta đang chờ ta giúp hắn thay y phục.
Đêm nay, hắn đồng ý ở lại.
Dù là bố thí hay là thương hại, chỉ cần hắn đồng ý, đó cũng là vinh dự lớn nhất của ta.
Ta tiến lên, đưa tay tháo đai lưng trên quan phục của hắn.
Trình Ôn Đình, dáng người cao ráo đứng sừng sững trước mặt ta.
Đôi mắt cụp xuống của ta, cũng như đôi tay ta, đều chăm chú vào chiếc đai lưng của hắn.
Nhưng ta biết, hắn đang đứng yên, chăm chú quan sát ta.
Khi đai lưng được tháo ra, ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như biển, cũng không thể hiện bất kỳ d*c vọng nào.
Nhưng hắn vẫn đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt ta.
Giọng nói của Trình Ôn Đình vẫn ấm áp như bao năm, dường như đầy tình cảm.
Hắn gọi ta: “Diên nương.”
Nước mắt trong mắt ta lập tức rơi xuống, như hai hạt ngọc đứt dây.
Hắn cúi đầu nhìn ta, còn ta thì ngơ ngác.
Bàn tay của Trình Ôn Đình ấm áp, ngón tay cái vuốt ve gương mặt ta, cúi người xuống hôn tới.
Nhưng ngay sau đó, ta lại bước lùi nhẹ một bước, tránh xa hắn.
Đó là một hành động mà chính ta cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy.
Ta vô thức quay mặt đi, tránh né nụ hôn của hắn.
Chờ đến khi nhận ra, ta kinh hãi nhìn hắn.
Trình Ôn Đình vẫn giữ nguyên tư thế cúi người xuống, hơi thở của hắn phả vào mũi ta, mắt hắn nhìn ta chằm chằm, không chớp mắt.
Hắn từ từ nhếch mép, nụ cười lạnh lẽo hiện ra trên mặt.
Trong cơn giận dữ, đôi mắt hắn dần dần đỏ lên.
Sau đó, hắn đứng thẳng người dậy, lạnh lùng tát ta một cái.
13
Ta lại làm hỏng chuyện rồi.
Sau khi Trình Ôn Đình rời đi, ta ngồi một mình trong phòng rất lâu.
Lâu đến mức Hỉ Nhi phải đạp cửa xông vào, khóc lóc khoác thêm áo cho ta.
Nàng quỳ bên mép giường, đưa tay ôm ta vào lòng.
Lần này nàng không gọi ta là phu nhân nữa.
Nàng gọi ta: "Tiểu thư."
Ta rúc vào người nàng, yếu ớt nói.
"Hỉ Nhi, ta mệt mỏi quá rồi."
"Không sao đâu, không sao đâu tiểu thư, người vẫn còn có ta, ta sẽ luôn bên cạnh người."
"Người sống trên đời thật vô nghĩa, ta đã mệt mỏi rồi."
"Không sao mà, không sao mà tiểu thư, sau này chúng ta mặc kệ mọi thứ, sống sao cho vui là được rồi ạ!"
"Trần Hỉ Nhi, em hãy lấy chồng đi, ta sẽ tìm cho em một gia đình tốt."
"Trên đời này làm gì có gia đình nào tốt, tiểu thư đừng đùa nữa!"
"Con trai của Triệu quản gia, cao lớn vạm vỡ."
"Thôi đi, hắn bị nói lắp, miệng lúc nào cũng há to, như con cóc ấy."
"Tiên sinh kế toán ở nông trang ngoại thành nhà ta, phong thái đĩnh đạc."
"Không được, không được, hắn cười lên trông như con cáo thành tinh ấy, ta nhìn mà phát sợ."
"Ngô chưởng quầy của tiệm cầm đồ đầu phố, gia cảnh khá giả, còn chưa từng cưới vợ."
"Trời ơi tiểu thư ơi, đó là một kẻ gian thương, trông không giống người tốt chút nào hết."
14
Ta hoàn toàn bị Trình Ôn Đình ghét bỏ rồi.
Ngày hè nóng bức cuối cùng cũng qua.
Trời chiều dài, nước thu xanh biếc, nắng rọi hiên nhà, chim nhạn nghiêng bóng.
Lại qua đông lạnh giá, vạn vật tiêu điều, tuyết rơi dày đặc.
Đến đầu xuân, Ngụy thị sinh đứa con thứ hai của nàng ta cùng với Trình Ôn Đình.
Đó là trưởng tử của Trình Ôn Đình, dù là con cái tiểu thiếp nhưng trong phủ đệ trên dưới vẫn đầy ắp niềm vui, mẹ chồng còn chủ trì tổ chức một bữa tiệc lớn.
Ta là một người phụ nhân hiền lương, tất nhiên phải duy trì vẻ ngoài đoan trang thế này.
Vì vậy ngày ấy, ta mỉm cười tươi tắn, khéo léo đáp lễ từng vị khách đến chúc mừng.
Đây rõ ràng là một chuyện tốt, ai nấy đều khen ta có đức hạnh, không ai để ý rằng mẹ đẻ của đứa trẻ là Ngụy thị.
Nhưng người nhà ta lại không có ai đến dự.
Mẫu thân và trưởng tẩu của ta, huyện chúa Vinh Gia, chỉ sai người gửi quà mừng, còn bản thân thì không hề xuất hiện.
Ta biết, các nàng chê ta là gỗ mục không thể khắc, họ thất vọng rồi.
Thôi thì có sao đâu, ta không để tâm.
Vì sau này chắc chắn sẽ có những chuyện khiến các nàng thất vọng hơn nữa.
Ví dụ như đứa con thứ hai của Ngụy thị vẫn không được nuôi dưỡng trong viện của ta.
Ngày trước là do mẹ chồng không nhắc tới, lần này ngay cả Trình Ôn Đình cũng không cho ta thể diện, họ không nhắc, ta cũng không nhắc.
Nhũ mẫu thì lại giận dữ.
Bà nói: "Phu nhân là chính thê, nếu phu nhân mở miệng muốn đứa con của Ngụy thị, thì họ tuyệt đối không có lý do gì từ chối, nhưng người phải nói ra chứ, tội gì phải chịu thiệt thòi như vậy."
Nhũ mẫu nói bọn họ khinh người quá đáng, còn Hỉ Nhi trước nay luôn đồng lòng với bà lại cười trấn an bà, nói rằng: "Thôi mà, người đừng giận nữa, phu nhân thích yên tĩnh, thêm một đứa trẻ sẽ ồn ào, e rằng sẽ làm phu nhân đau đầu đấy."
Hỉ Nhi đã nói vậy, nhũ mẫu liền không nói gì thêm, chỉ thở dài một tiếng.
Từ mùa hè năm ngoái, dưới sự điều trị của Lý Thập Ân, chứng nhiệt hư của ta đã có cải thiện.
Nhưng do mất ngủ lâu ngày, ta lại bị chứng đau đầu.
Bệnh này không nghiêm trọng lắm, Lý Thập Ân nói chủ yếu là cần dưỡng bệnh, nếu đau đầu quá có thể uống một chút thông khí tán.
Gần đây không biết tại sao, chứng đau nửa đầu của ta dường như nặng hơn trước nhiều.
Hỉ Nhi rất chú trọng việc dưỡng bệnh của ta, nha hoàn và bọn hạ nhân trong viện, bình thường ngay cả tiếng bước chân cũng nhẹ nhàng.
Nhũ mẫu nói thân thể ta không tốt, là vì ăn quá ít, bà nói rằng cằm ta bây giờ nhọn như cái dùi để tháo gỡ nút thắt mà bà dùng khi thêu thùa may vá.
Nghe xong câu này, ta liền bật cười vui vẻ: "Vậy lần sau làm việc, nhũ mẫu dùng cằm con để tháo gỡ nút thắt đi."
Khi đó trời nắng đẹp, ta và nhũ mẫu cùng ngồi dưới hành lang bên cửa sổ, ta lười biếng nằm trên đầu gối bà, để bà dùng trâm tóc lấy ráy tai cho ta.
Lấy ráy tai là một việc rất dễ chịu, dễ chịu đến mức ta cảm thấy như đang bay bổng, nheo mắt lại rồi muốn ngủ.
Trên người nhũ mẫu có mùi hương ta quen thuộc từ nhỏ, rất an tâm, chỉ là bà lại như mọi khi, có chút lải nhải.
Nói qua nói lại vẫn là chuyện của Ngụy thị, nhũ mẫu không hài lòng nói: "Phu nhân từ nhỏ đã được nuông chiều, là tiểu thư được nâng niu, nào có phải chịu thiệt thòi như vậy đâu."
Ta suýt bật cười ra tiếng: "Nhũ mẫu lúc nào cũng xem con như trẻ con, nhưng con bây giờ đã là một phụ nữ đứng đắn, đều đã già rồi mà."
Ngụy thị cùng tuổi với ta, đã là mẹ của hai đứa con, trong kinh thành, quý nữ bằng tuổi ta giờ đây ai mà chẳng làm chủ mẫu.
Làm gì còn là tiểu thư được nuông chiều nữa đâu?
Ta nói vậy, nhưng nhũ mẫu lại không đồng ý, bà nói ta nói bậy, còn nói phu nhân rõ ràng còn trẻ như vậy, sao lại già rồi?
Bà lại bắt đầu càu nhàu không ngớt.
Ta thực sự có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ.
Cho đến lúc cuối cùng, khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, lờ mờ nghe thấy bà thở dài một tiếng.
Nhũ mẫu đặt tay lên tóc ta, xoa xoa: "Con từ nhỏ đã thông minh, có gì mà không hiểu được đâu? Đời người ngắn ngủi có bao năm, trong nháy mắt đã qua rồi, con cần gì phải tự làm khổ mình, những thứ nên quên thì quên đi thôi con à."