Hai năm thoi đưa trôi qua, chớp mắt đã đến ngày mãn tang.
Ninh Tuyên cho xây mộ phần của Ninh lão gia bên cạnh mộ phần mới của Ninh Châu, nơi Ninh lão gia an nghỉ chính là phần mộ tổ, Ninh Châu sau này sẽ được hương khói phụng dưỡng đầy đủ, không còn phải chịu cảnh lạnh lẽo, cô quạnh nữa.
Bữa trưa vừa được dọn lên, hầu hạ chủ nhân và chó mèo ăn uống xong, Lục Ý kéo Thanh La trốn vào nhà bếp ăn thịt thỏ xào cay.
Hai người thầm nghĩ, đôi khi, người sống còn không bằng chó.
Thịt thỏ xào rất mềm, hai người đều thích món này, nhưng gia vị chỉ đủ cho một mình Đoạn Viên Viên ăn.
Đoạn Viên Viên lén lút đưa cho Thanh La một đĩa, nàng không muốn người khác biết, tránh bị nói là thiên vị. Thanh La cũng sợ gây rắc rối cho nàng, nên chỉ có thể mang đồ ăn đến nhà bếp.
" Không bột sao gột nên hồ" (Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn), Lục Ý nghĩ đến việc ăn cơm cũng phải lén lút như ăn trộm, liền than thở: "Ta chán ngấy cuộc sống này rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play