Đoạn Viên Viên ngủ một giấc đến khi cả người trở nên ấm áp, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, sau đó nha hoàn Thanh La gọi nàng dậy, giục nàng đi cùng di nương Trần dùng cơm trưa. Tiết trời tháng sáu nóng bức khiến người ta bực bội, ngoài kia ve sầu cũng không ngừng kêu vang.
Vất vả lắm mới dọn dẹp xong xuôi mọi việc, Thanh La lại quay vào nói: “Trời nóng quá, phu nhân thương cô nương, cho người mang cơm từ phòng bếp nhỏ đến đây, để buổi chiều cô nương sang dùng cơm sau.”
Vừa dứt lời, nha hoàn đã bê hai bồn đá vào, sau đó bày biện một bàn ăn thịnh soạn: ngó sen xào, tôm sông, chè hạt sen ướp lạnh, canh da gà nấu măng chua và hai bát cháo trắng.
Nha hoàn nhỏ đặt bồn đá xong, dùng quạt phẩy nhẹ vài cái, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống, hương thơm thanh tao của thức ăn cũng len lỏi vào mũi. Đoạn Viên Viên thay bộ váy áo màu xanh lá mạ thường ngày, ăn một bát chè hạt sen, phần còn lại chia cho các nha hoàn, sau đó nàng lại nằm dài trên giường trầm tư suy nghĩ.
Nàng từ một cô gái mười lăm tuổi xuyên không trở thành Đoạn Viên Viên mười hai tuổi, chuyện cũ không cần nhắc lại nữa, bây giờ nàng là con gái lớn của phụ mẫu trong nhà họ Đoạn, dưới nàng chỉ có một người em trai nhỏ hơn ba tuổi vẫn còn đang đi học.
Đoạn Viên Viên từ nhỏ đã được hứa hôn với biểu ca Ninh Tuyên, ba năm trước, đại cô nương con gái của di nương qua đời, di nương đau lòng quá độ suýt chút nữa cũng đi theo con gái. Biểu ca Ninh Tuyên nghĩ rằng mẫu thân từ trước đến nay vẫn luôn yêu quý vị muội muội họ Đoạn này, bèn đích thân đến nhà họ Đoạn đón vị hôn thê nhỏ tuổi về.
Lúc mới được đưa đến nhà họ Ninh, nàng còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện, ngôn ngữ cũng không thông thạo, mọi thứ đều phải học lại từ đầu. Nghĩ đến việc bản thân chỉ mới gặp mặt Ninh Tuyên vài lần mà đã có một người chồng phải cùng chung sống cả đời, nàng sợ hãi đến mức mỗi lần Ninh Tuyên đến thăm đều tránh né không dám gặp mặt, trong lòng thầm cầu mong mẫu thân có thể hủy bỏ hôn ước này.
Sau này dần dần quen với cuộc sống thời xưa, Đoạn Viên Viên biết rõ không thể phản kháng, lúc này mới bắt đầu điều chỉnh tâm lý, từng chút một tiếp nhận cuộc hôn nhân do phụ mẫu sắp đặt.
May mắn thay, di nương Trần không giống phu nhân Vương đối xử với Lâm Đại Ngọc, mà ngược lại giống như di nương Tiết đối xử với Tiết Bảo Thoa, rất mực yêu thương nàng.
(*林黛玉: Lâm Đại Ngọc. tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.)
(*薛宝钗: Tiết Bảo Thoa. Là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Hồng Lâu Mộng của nhà văn Tào Tuyết Cần, một trong Kim Lăng thập nhị thoa chính sách.)
Di nương Trần là biểu muội nghèo khó cách xa vạn dặm của mẫu thân nàng, ngay cả họ cũng khác nhau. Từ nhỏ, di nương Trần đã mất đi phụ mẫu huynh muội, một mình vượt qua muôn trùng núi non đến nhà họ Đoạn để nương nhờ. Khi đó nhà họ Đoạn vẫn còn là gia đình giàu có nhất miền huyện, thêm một đôi đũa một cái bát, thêm chút của hồi môn là đã có thể gả di nương Trần cho một gia đình môn đăng hộ đối, từ đó di nương Trần ở lại nhà họ Đoạn làm một vị biểu tiểu thư.
Di nương Trần sở hữu nhan sắc xinh đẹp động lòng người, sau khi trưởng thành, có lần thay mẫu thân nàng ấy đưa cơm cho phụ thân, vừa vặn lọt vào mắt xanh của Ninh Văn Bác - bạn đồng học của phụ thân. Sau đó Ninh Văn Bác một mực muốn cưới Di nương Trần làm chính thê.
Về sau, phụ thân nàng ấy làm ăn sa sút, gia cảnh nhà họ Đoạn ngày một sa sút, nhà họ Đoạn và nhà họ Ninh cũng ít qua lại. Lão gia Ninh sau khi thành gia lập nghiệp thì thường xuyên kinh doanh ở Dương Châu, hai ba năm mới về nhà một lần, nghe nói đã mua được nhà nhỏ ở Dương Châu, không còn để ý đến nhà họ Ninh nữa.
Di nương Trần có dung mạo xinh đẹp lại không có ai chống lưng, ở nhà họ Ninh bị mẹ chồng ghẻ lạnh, sau khi kết hôn đã lâu, trượng phu cũng không còn để ý đến bà ấy, cuộc sống cũng có phần khó khăn. Không đến ba năm, mỗi lần về nhà mẹ đẻ, di nương Trần chỉ có một mình, còn dắt theo đại cô nương.
Cho đến khi Ninh Tuyên chào đời, lão gia Ninh coi trọng đích tử, Ninh Tuyên cũng hiếu thuận với mẫu thân, Di nương Trần dần dần ngẩng cao đầu trong nhà họ Ninh.
Cuộc sống của di nương Trần dần dần sung túc hơn, có thể dẫn theo nha hoàn ra ngoài đi dạo. Lúc này nhà họ Đoạn đã sa sút, Di nương Trần thấy Đoạn Viên Viên xinh xắn đáng yêu, nhưng ăn mặc còn không bằng nàng ấy khi mới đến nhà họ Đoạn, trong lòng nhớ đến công ơn của biểu tỷ, bèn thay trượng phu xây một phòng thiếp thất, âm thầm giữ khế ước bán thân của thiếp thất trong tay, sai người xúi giục lão gia Ninh cho hai nhà kết thông gia trước khi lão phu nhân đồng ý.
Mẫu thân Ninh Tuyên thấy con trai mình mọi mặt đều tốt, cảm thấy không còn ai sánh bằng Ninh Tuyên, cũng không ai xứng với Đoạn Viên Viên, cả hai sinh ra là để thành vợ thành chồng.
Đoạn Viên Viên không đến nỗi chán ghét Ninh Tuyên, nhưng nếu có thể lựa chọn, nàng nhất quyết sẽ không gả cho hắn.
Vị biểu ca này trước mặt mọi người luôn tươi cười, nhưng tính tình lúc ở riêng lại có phần kỳ quái.
Có lẽ trong lòng hắn đã coi nàng như thê tử của mình, hoặc cũng có thể là do hắn lớn hơn nàng bốn tuổi nên coi nàng như một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Tóm lại, mỗi khi hai người ở riêng, Ninh Tuyên chưa bao giờ che giấu bản chất thật của mình.
Đại cô nương họ Ninh vừa mới qua đời, nhị phòng của lão gia Ninh đã sai người mang đến một chiếc quạt thêu cá chép ôm con, nói là muốn đốt cho đại cô nương, đừng để Diêm Vương trách đại cô nương bất hiếu, để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, kiếp sau không thể đầu thai.
Di nương Trần nhìn hai con cá nhỏ đang cõng cá mẹ bơi về phía sâu trong hồ nước, tức giận đến mức hộc máu tại chỗ, nằm liệt giường hai ba tháng mới gượng dậy nổi.
Hôm Ninh Tuyên đến đón Đoạn Viên Viên, đúng lúc nghe thấy người gác cổng bẩm báo, hắn phẩy tay cho nha hoàn và người hầu lui xuống, mỉm cười dắt nàng vào phòng trong, lấy vài gói điểm tâm cho nàng ăn.
Trong lòng Đoạn Viên Viên khinh thường, xem ra hắn vẫn dỗ dành nàng như con nít.
Nàng cầm một miếng mứt mơ, vừa ăn vừa vểnh tai nghe lén.
Giọng nói của người gác cổng rất nhỏ, nhưng tai của Đoạn Viên Viên thính nên vẫn nghe thấy rõ ràng.
Người gác cổng nói: “Nữ nhân kia thật độc ác, muốn phao tin đồn ra ngoài nói rằng đại phu nhân khắc phu khắc tử, khắc chết nữ nhi rồi thì người tiếp theo chính là đại thiếu gia, cuối cùng sẽ khắc cho cả nhà họ Ninh tuyệt tự...”
Còn chưa dứt lời, Đoạn Viên Viên ở bên trong đã nghe thấy mấy tiếng động lớn, vội vàng chạy ra xem thử.
Ninh Tuyên đá văng một chiếc bàn gỗ lim, trên tay không biết tại sao máu lại nhỏ tong tong.
Đoạn Viên Viên lấy hòm thuốc ra băng bó cho hắn, Ninh Tuyên dùng bàn tay lành xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Biểu muội, muội sợ rồi sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ cười mà như không cười của Ninh Tuyên, Đoạn Viên Viên nuốt xuống nỗi sợ hãi định thốt ra, nói: “Để muội bôi thuốc cho biểu ca.”
Ninh Tuyên dường như chỉ hỏi cho phải phép, không thực sự quan tâm đến nàng, hắn nắm lấy tay nàng, sau đó nói với người gác cổng đang run rẩy: “Ngươi nói tiếp đi.”
Giọng nói của người gác cổng nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều, nhưng những lời nói ra lại càng khiến người ta kinh hãi: “Bọn họ muốn nhân lúc đại phu nhân đi chùa dâng hương cho đại cô nương Ninh Châu, tìm một gã thương nhân giàu có vừa mới mất vợ đến Ích Châu mua gấm vóc, định bắt cóc đại phu nhân. Bọn chúng chỉ nói mập mờ với gã thương nhân kia rằng phu nhân nhà họ Ninh mới góa chồng, đang nóng lòng muốn tái giá. Hẹn gã thương nhân nhân lúc lên chùa thắp hương thì gặp mặt, nhân cơ hội đó bỏ trốn khỏi nhà họ Ninh. Thuyền của gã thương nhân kia neo đậu ở dưới hồ sen, nói chỉ cần hai bên ưng ý thì mọi chuyện đều dễ dàng, đến lúc đó giả vờ cướp người rồi lái thuyền đi, cho dù người nhà có đuổi theo cũng không kịp. Sau này dù có điều tra thế nào thì cũng là đại phu nhân tự nguyện, cũng không sợ nhà họ Đoạn đến gây chuyện.”
Đây rõ ràng là muốn “treo đầu dê bán thịt chó”.
Lão phu nhân nhà họ Ninh có ba người con trai, con trai út không may gặp phải thủy tặc khi đang đi buôn bán, thi thể được vận chuyển từ Giang Nam đến Ích Châu, thịt đã bốc mùi hôi thối. Con dâu út thì mới về nhà chồng chưa đầy ba năm, lúc này đang làm loạn muốn quay về nhà mẹ đẻ tái giá, trong nhà thường xuyên gà bay chó sủa, gây nên không ít chuyện cười.
Cả Ích Châu này ai mà không biết nhà họ Ninh có một vị phu nhân mới góa chồng muốn tái giá chứ?
Cho dù gã thương nhân kia có dò la kỹ càng đến đâu cũng không thể nào phát hiện ra sai sót, chỉ có thể lầm tưởng người đến là tam phu nhân.
Đoạn Viên Viên nghe mà lạnh sống lưng.
Di nương từ trước đến nay luôn đối xử tốt với nàng, thường xuyên dẫn nàng ra ngoài chơi, có thứ gì tốt cũng đều nhớ chia cho nàng một phần, đại cô nương Ninh có gì thì nàng cũng có thứ đó. Từ sau khi đại cô nương Ninh qua đời, thân thể di nương Trần ngày càng yếu, lại càng coi nàng như bảo bối. Nghe thấy âm mưu thâm độc của nữ nhân kia, Đoạn Viên Viên không khỏi hít sâu một hơi.
Nàng nắm chặt tay áo Ninh Tuyên, tức giận nói: “Ả ta thật nham hiểm! Lần này nhất định phải thay di nương trút giận! Nếu không muội sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa!”
Từ trước đến nay Ninh Tuyên vẫn luôn coi vị biểu muội này như cháu trai cháu gái trong nhà, thấy nàng nghe mà hiểu được chuyện, lại vì mẫu thân của mình mà tức giận như vậy, bèn cúi đầu nhìn nàng.
Mới mười ba mười bốn tuổi, Đoạn Viên Viên đã phổng phao hơn trước, đôi mắt phượng dài và nhỏ, đôi môi chúm chím, làn da trắng nõn, đúng là một tiểu mỹ nhân, chỉ là trên mặt còn chút thịt con nít nên trông ngây thơ hơn.
Phải công nhận rằng, Ninh Tuyên cũng là một nam nhân tuấn tú, mang vẻ đẹp nho nhã giống như Tôn Long*, chỉ cần một ánh nhìn của hắn, Đoạn Viên Viên đã đỏ mặt, tuy đã sống hai đời nhưng nàng vẫn chưa từng thân mật với nam nhân nào cả.
(*): Tôn Long (sinh năm 1952) là nam diễn viên người Mỹ gốc Hoa. Nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai, lãng tử, phong trần.
“Muội đừng lo lắng.” Ninh Tuyên nhìn đôi má ửng hồng của nàng, vỗ nhẹ tay nàng nói: “Mọi chuyện trong nhà đã có ta.”
Cái gì mà trong nhà với cả không trong nhà, ta còn chưa gả cho huynh mà!
Thật là vô liêm sỉ!
Đoạn Viên Viên lấy khăn che mặt, trốn sau lưng hắn không nói tiếng nào.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, máu từ vết thương trên tay hắn lại thấm ra băng gạc, Ninh Tuyên rụt tay lại không cho nàng băng bó tiếp, quay đầu chậm rãi nói với người gác cổng: “Ngươi đi nói với gã thương nhân kia một lần nữa, bảo hắn là vào ngày rằm, ở chùa Thập Ngũ, cứ nhìn người phụ nữ trẻ mặc đồ trắng là được.”
Đoạn Viên Viên đã từng gặp nhị phu nhân của lão gia Ninh, nữ nhân kia có vẻ ngoài mềm mại, yếu đuối, nhưng vì là thiếp thất nên càng thích được nuông chiều, thích mặc đồ đỏ, mỗi lần xuất hiện đều ăn mặc như một cái đèn lồng đỏ, chọc tức di nương Trần, sao có thể vì đại cô nương Ninh mà mặc đồ trắng được chứ?
Nàng nóng lòng muốn xem biểu ca sẽ giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng Ninh Tuyên lại đưa nàng về nhà họ Đoạn trước khi sự việc xảy ra, nói với nàng: “Muội còn chưa qua cửa, nhìn thấy những chuyện này không tốt cho danh tiếng đâu.”
Thời buổi này, các cô nương đúng là không được bước chân ra khỏi cửa, nếu để mẫu thân nàng biết nàng đi dò la chuyện riêng tư của thiếp thất nhà chồng tương lai, chắc chắn nàng sẽ bị đánh gãy tay.
Vì vậy, sau khi trở về nhà họ Đoạn, không ai nhắc đến chuyện bên ngoài với nàng nữa, sợ làm ảnh hưởng đến tâm lý của nàng.
Đến Tết Nguyên Đán, khi đến nhà họ Ninh chúc Tết, lão gia Ninh lại bất ngờ ở lại Ích Châu, nói muốn cả nhà đoàn viên, khiến lão phu nhân vui mừng khôn xiết.
Lão phu nhân cũng đã rất lớn tuổi rồi, chẳng màng đến những lời khách sáo xã giao, cũng chẳng để ý sắc mặt của ai, ngay trước mặt người con dâu cả vừa mới hòa hoãn quan hệ nhờ đứa con trai yêu nghiệt, bà ta thản nhiên hỏi: “Mấy năm nay Vân Nương ở bên cạnh con, bụng cũng chẳng thấy động tĩnh gì, chắc chắn là ả đàn bà dâm đãng ấy bị người ta cho uống thuốc tuyệt tử rồi, sau này con cũng đừng có vấn vương gì đến ả nữa.”
Nghe thấy hai chữ “Vân Nương”, sắc mặt lão gia Ninh liền biến đổi, ông ta nói với vẻ mặt khó coi: “Mẹ đừng có nói mấy lời khó nghe như vậy, mùa hè năm ngoái vì chuyện của đại tiểu thư, con đặc biệt để cho ả ta ở vậy một thời gian, kết quả là ả ta lại đi dan díu với một thương gia đến đây bán bông, tự chuộc thân rồi vênh váo theo người ta làm chính thất phu nhân rồi.”
Đoạn Viên Viên nghe vậy giật mình, len lén đưa mắt nhìn Ninh Tuyên.
Ninh Tuyên vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đang cùng các huynh trưởng cụng ly trên bàn tiệc.
Sau khi uống rượu xong, Ninh Tuyên đưa Đoạn Viên Viên về phòng, nói với nàng: “Ta đã cho người nói với ả ta, phải để tang cho đại tỷ ta một năm, sang năm sẽ cho ả ta vào cửa làm vợ lẽ cho ta.”
Vân Nương nghĩ, nếu việc không thành, bám lấy đại thiếu gia để bước chân vào cửa cũng không phải là không được, hiện giờ tuổi ả ta cũng đã lớn, lão gia Ninh cũng không còn thường xuyên đến phòng ả ta nữa, thay một bộ đồ trắng vừa hay có thể diễn một vở kịch “Xinh đẹp trong trắng”.
Lão gia Ninh quả nhiên rất vui mừng, trước khi ra ngoài làm việc còn cố ý đến ân ái với ả ta một phen như ngày xưa.
Vân Nương mềm nhũn cả người, mặc một bộ đồ trắng tiễn lão gia Ninh, sau đó cũng tự mình ra ngoài.
Thương gia thấy người gác cổng đã vào nhà họ Ninh, không còn nghi ngờ gì nữa, sáng sớm ngày rằm đã cho người chuẩn bị một đội ngũ đón dâu, đứng chờ ở dưới cầu.
Vân Nương đứng trên cầu, vẻ mặt đầy vẻ kiêu ngạo, chờ công tử Trần đi qua đây, định xem màn kịch hay hoảng hốt của hắn ta.
Thương gia đến xem xét kỹ kiểu dáng, vị trí bông hoa trắng bên mái tóc của ả ta, thấy giống hệt với lời người gác cổng miêu tả, lại cho một phụ nữ đến bắt chuyện, hỏi: “Có phải là Đại phu nhân nhà họ Ninh không?”
Nghe thấy cách gọi này, Vân Nương cười rạng rỡ, hôm nay chưa phải, nhưng ngày mai thì đúng rồi.
Vân Nương e lệ xen lẫn vui mừng, khẽ gật đầu.
Thương gia đứng bên cạnh nhìn, trong lòng rất hài lòng với nhan sắc của ả ta, bèn nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
Kiệu hoa đi ngang qua Vân Nương, ả ta lập tức bị mấy tên lực lưỡng lôi lên kiệu, ả ta còn chưa kịp nói rõ: “Người chưa đến mà, nhầm người rồi.”
Bà mối đi đầu đã dùng khăn bịt miệng ả ta lại, dần dần Vân Nương không kêu được nữa, mơ màng nhắm mắt lại.
Lờ mờ nghe thấy tiếng lão gia Ninh ở ngoài hô hào, một nắm tiền đồng từ bên ngoài ném vào, Vân Nương bị đau, hé mắt nhìn ra, vừa hay nhìn thấy từ khe hở tấm rèm, lão gia Ninh đang ôm Xuân Đào, cười vui vẻ với nha hoàn mà công tử Trần đưa tới.
Náo nhiệt qua đi, trên cầu chẳng còn bóng dáng người con gái mảnh mai trắng trẻo nào nữa.
Người gác cổng lại sai người báo cho lão gia: Vân Nương đã lên kiệu hoa làm tân nương, người đã đi qua Đô Giang Yến rồi.
Ninh Tuyên dựa vào giường, uống bát canh giải rượu do nha hoàn bưng tới, chậm rãi kể lại cho Đoạn Viên Viên nghe. ( truyện trên app tyt )
Tuy rằng người đàn bà kia đáng chết, nhưng đây là lần đầu tiên Đoạn Viên Viên chứng kiến thủ đoạn như vậy - thời đại này quả thật không xem mạng người ra gì.
Bất kể là Vân Nương đối với di nương, hay là Ninh Tuyên đối với Vân Nương cũng đều như vậy.
Đoạn Viên Viên vừa kinh hãi vừa sợ sệt, trở về giường đã lập tức phát sốt.
Dì Trần thấy hai má phúng phính của nàng cũng hóp lại, lo lắng đến mức rơi nước mắt, Đoạn Viên Viên tựa vào lòng bà ấy an ủi: “Di nương, con không sao.”
Dì Trần kéo con trai lại mắng: “Đều là do con làm ra chuyện hay này đó, dọa biểu muội con thành ra thế này.”
Dì Trần không biết Ninh Tuyên đã làm gì, chỉ biết hắn đi một chuyến về là Viên Viên đã đổ bệnh, không phải do hắn thì còn do ai nữa?
Ninh Tuyên cũng có chút áy náy, không ngờ nàng nhát gan đến vậy, thấy thế nên mua một đống đồ chơi nhỏ dỗ dành nàng, trong đó có kẹo hồ lô của tiệm Chân Ký, trâm cài tóc hình bướm của tiệm Mẫn Ký, nha hoàn Thanh La còn tìm được mấy con thỏ đất sét, chỉ cần thổi vào đuôi thỏ, bên trong sẽ kêu lên không ngừng.
Đoạn Viên Viên nằm trên giường, cầm một con thỏ đặt trên môi rồi thổi, trong miệng còn vương chút vị ngọt của mứt sen.
Ninh Tuyên dám đối xử với nàng như vậy, cũng không sợ nàng nói ra ngoài, hóa ra là hắn chẳng sợ gì cả.
Thời buổi này, nử tử đã từ hôn rất khó tìm được nhà chồng tốt, đặc biệt là gia đình như nhà họ Đoạn đã sa sút, trừ phi gả cho một thư sinh nghèo, củi gạo dầu muối đều phải tự mình lo liệu, lúc ốm đau cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nói chi là sinh con cũng chỉ có thể tự mình sinh nở trong nhà kho.
Đoạn Viên Viên rùng mình một cái, nàng hiểu rõ nhà họ Ninh chính là nơi thích hợp nhất với nàng.
Di nương yêu thương nàng, biểu ca đối xử với nàng cũng không tệ, có thứ gì tốt cũng nhớ giữ lại một phần cho nàng, đối xử cũng rất tôn trọng với phụ mẫu và đệ đệ nàng.
-- Tuy rằng chưa chắc là hắn đã thích nàng.