Vừa xấu hổ vừa tức giận, Đàm Phong nhìn biểu cảm hờ hững xen lẫn trêu chọc của người đối diện, lập tức thu lại thần sắc, khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có.
“Thanh Mạch Vũ, ta đúng là nhìn lầm người rồi. Không ngờ người lại là một kẻ không đứng đắn như vậy! Chẳng lẽ trước đây tất cả những gì người thể hiện trước mặt ta đều là giả sao?” Nàng không khách sáo, trực tiếp chế giễu.
Nam Diên nhếch môi cười nhạt: “Sao ngươi không nói luôn là một kẻ đã sống ngàn năm như ngươi còn có thể giả bộ ngây thơ làm nũng trước mặt ta? Có cần bản tôn nhắc lại không, trước đây là ai níu chặt tay áo ta, gọi một tiếng ‘sư tổ’ lại thêm một tiếng ‘sư tổ’?”
Mặt Đàm Phong lập tức đen kịt: “Đó là vì—”
“Thôi bỏ đi. Ta cần gì phải giải thích nhiều như vậy. Ngươi lợi hại như thế, chắc chắn cái gì cũng đoán được.”
Nam Diên hơi nâng giọng, bình thản nói: “Trùng hợp thay, ta thật sự biết tất cả. Đàm Phong, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi khi bị phong ấn ký ức và ngươi khi đã khôi phục ký ức là hai người khác nhau? Những gì ngươi đã làm, những lời ngươi đã nói, cũng muốn quên sạch, chối bỏ toàn bộ sao?”
Đàm Phong thoáng biến sắc, khó tin hỏi: “Ngay cả chuyện này… người cũng biết?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT