Trong tĩnh thất bế quan, Nam Diên đã ngồi thiền suốt nửa tháng. Đến khi chậm rãi mở mắt, giọng của Tiểu Đường lập tức vang lên đầy lo lắng: “Diên Diên, ngươi thấy sao rồi?”
Rõ ràng Tiểu Đường đã quyết tâm giận dỗi, không thèm để ý đến Nam Diên nữa. Nhưng từ lúc nàng vừa trở về đã phun ra một ngụm máu tươi, ẻm liền sợ đến mức quên sạch cả cơn giận.
Suốt mấy ngày nay, đôi mắt hạt đậu nhỏ của Tiểu Đường không dám khép lại một giây, cứ thế canh chừng nàng, chỉ sợ thân xác này sẽ đột nhiên phát nổ tại chỗ.
Nay đã nửa tháng trôi qua, tuy cơ thể của Diên Diên vẫn còn, nhưng trông chẳng khác nào một kẻ bệnh tật, chỉ sống được nhờ linh dược ngàn năm. Nói không chừng, chẳng mấy chốc sẽ thành người chết thật!
“Ta không sao. Xin lỗi, đã khiến ngươi lo lắng rồi.” Nam Diên nói.
Nghe vậy, Tiểu Đường lập tức ngồi xổm xuống đất, vẽ vòng tròn đầy ấm ức, miệng lẩm bẩm: “Ngươi còn biết là ta lo cho ngươi à? Ta cứ tưởng trong lòng ngươi chỉ có mỗi Đàm Phong, sớm đã quên ta ra sau đầu rồi chứ, hừ.”
“Ngươi là nhóc con đã theo ta lâu nhất, ai có thể quan trọng hơn ngươi được chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT