Khi quản gia tìm thấy cậu, đã là một ngày sau đó.
Quái thai nhỏ co ro trong góc, đôi tay gầy guộc như chân gà đang cầm một cái bánh bao cứng ngắc mà gặm.
Cứ tưởng sẽ là một thiếu niên môi đỏ răng trắng, ai ngờ lại là một tên quái thai chó chê mèo mửa, còn có thể ra tay làm người khác bị thương.
Nếu không phải vì vụ việc của thiếu gia nhà họ Tiết gây ra náo động lớn, có lẽ lão quản gia còn phải tốn nhiều công sức hơn mới tìm được người.
“Lệnh bài thành chủ ở chỗ ngươi?”
Quái thai nhỏ giật mình, ngẩng đầu lên, phát hiện người này đang nói chuyện với mình.
... Lệnh bài thành chủ?
Đây là người của phủ thành chủ!
Nhìn sắc mặt của ông ta, có vẻ không phải là đến để hỏi tội.
Chẳng lẽ——
Đôi mắt xám xịt của quái thai nhỏ bỗng lóe lên hai tia sáng chói lòa.
Cậu vội vàng lấy tấm thẻ gỗ trong ngực ra đưa tới.
Lão quản gia không đón nhận.
Gã sai vặt phía sau đón lấy, dùng tay áo lau qua rồi mới đưa cho ông.
Ánh sáng trong mắt quái thai nhỏ chợt tắt, đôi mắt cụp xuống, thu lại cảm xúc.
Dù lão quản gia là một người lõi đời, nhưng quái thai nhỏ vẫn nhận ra ánh mắt chán ghét của ông ta dành cho mình.
Không ai thích cậu cả.
Cậu vừa bẩn vừa thối, lại là một tên quái thai, mọi người đều mong cậu đi chết đi để không làm ô uế mắt họ.
“Ngươi, đi theo ta, thành chủ muốn gặp ngươi.” Lão quản gia nói.
Khi quái thai nhỏ ngẩng đầu lên một lần nữa, vẻ mặt cậu đã trở nên cẩn trọng, giống như tất cả những con sâu cái kiến tầm thường khác, một chút ân huệ nhỏ cũng đủ khiến họ bỏ xuống lòng tự trọng.
Cứ như thế, quái thai nhỏ tiến vào phủ thành chủ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Còn chưa kịp quan sát kỹ nơi ở của giới quý tộc, cậu đã bị người ta quẳng vào một thùng gỗ lớn.
Trong thùng là nước ấm.
——đối với nhiều người dân, nước ấm là một thứ xa xỉ đến vô cùng.
Gã sai vạt phía sau cầm một cái bàn chải cọ nồi, không ngừng cọ rửa lớp bụi bẩn trên người cậu.
Rất đau, nhưng quái thai nhỏ không kêu lên dù chỉ một tiếng.
Cậu đưa đôi mắt trống rỗng nhìn vào bức tường đối diện, con mắt phải lành lặn sau khi được rửa sạch bụi bẩn, lại trở nên rất đẹp.
Đồng tử đen láy, giống như một viên hắc diệu thạch vừa được ngâm nước.
Lông mi dày và cong, khẽ rung rinh tựa như một cánh bướm.
Tiếc là, dù đẹp thế nào cũng chỉ là một con bướm bị gãy cánh, là một kẻ dị loại.
Gã sai vặt cọ lưng cậu đầy tức giận, dùng bàn chải cọ lớp da đã đầy vết thương của cậu một cách mạnh bạo, vừa cọ vừa chửi: "Mẹ kiếp, thật không hiểu nổi, một tên quái thai xấu xí như ngươi sao có thể được thành chủ để mắt đến…”
Thành chủ thích mỹ nam là chuyện ai cũng biết, hắn ta có vẻ ngoài xấu xí nên chỉ có thể làm những việc nặng nhọc nhất.
Nhưng hắn ta cũng không có gì để phàn nàn, ai bảo hắn ta không có gương mặt anh tuấn, không thể hầu hạ trước mặt thành chủ chứ.
Nhưng tên quái thai này dựa vào cái gì?
Nó xấu đến mức chỉ nhìn một lần đã muốn nôn mửa, thế mà thành chủ lại muốn gặp nó?
Quái thai nhỏ không lên tiếng, mặc cho hắn ta mắng nhiếc.
Sau khi quái thai nhỏ tắm rửa sạch sẽ, cậu được mặc một bộ y phục sạch sẽ.
Đó là y phục bằng vải bông, rất ấm áp.
Cậu nở một nụ cười đầu tiên từ khi bước chân vào phủ.
Nhưng, khi bụi bẩn trên mặt biến mất, những cái u thịt lại càng trở nên nổi bật và xấu xí hơn.
Nụ cười của cậu khiến người ta rợn tóc gáy.
Gã sai vặt dẫn đường rùng mình, vừa sợ vừa ghê tởm.
…
Lúc này, Nam Diên đã biết được hoàn cảnh của đứa trẻ kia.
Tuy nhiên, trong lòng nàng không có cảm xúc gì.
Thế giới mạnh được yếu thua, kẻ yếu chính là như vậy.
Tiểu Đường dùng móng vuốt nhỏ xoa mắt, khóc ròng: "Thật đúng là đáng thương, Diên Diên, ngươi nhất định phải chăm sóc cậu ta thật tốt, theo như sách của phụ thân ta nói, nuôi trẻ nhỏ sẽ khơi dậy lòng trắc ẩn của một người.
Nếu Diên Diên có thể chăm sóc đứa trẻ này thật tốt, đối xử với cậu ta như hài tử thân sinh, chắc chắn tâm địa của ngươi cũng sẽ càng ngày càng tốt lên, trở thành thánh mẫu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!
Sau đó ánh sáng thánh mẫu của Diên Diên sẽ lan tỏa khắp nơi, khi đó chắc chắn sẽ có rất nhiều sức mạnh tín ngưỡng.”
Nghe quả cầu lông nhỏ xíu này nói về cái gì mà thánh mẫu rồi lại không thánh mẫu bằng giọng điệu dễ thương đến chảy cẩ nước, Nam Diên có một thoáng cũng muốn đánh thú.
“Diên Diên, sao ngươi lại không nói gì?”
“Đề nghị của ta không tốt ư?”
“Ngươi sắp có thêm một đứa dưỡng tử rồi, có vui không?”
“Khi phụ mẫu sinh ta ra, hai người đều đã rất vui.”
Nam Diên: “…”
Đúng là ngốc chết đi được.
Phụ thân của Tiểu Đường đã có cái dáng vẻ không được thông minh cho lắm rồi, có vẻ Tiểu Đường lại càng ngốc hơn thế nữa.
Không, không phải là “có vẻ”, nó chính là đồ ngốc hàng thật giá thật.