Ngày 28 tháng 5 năm Nhân Thánh thứ chín, đầu giờ tuất, di nương của ta bị người đẩy xuống lầu các. Khi đó trời tối muộn hơn hiện tại một chút, đầu Tuất cũng còn chưa tối hẳn, cho nên ta đã nhìn thấy rõ là ai."
Mặt trời đã ngả về tây, sắc trời đã tối. Bóng đêm yên tĩnh, Kỷ Minh Dao bình tĩnh kể lại chuyện cũ: "Khi đó nương đang mang thai sáu tháng, lăn từ trên cầu thang hai tầng xuống, đứa nhỏ không thể giữ được. Tiếp theo chính là máu chảy thành sông, cách gì cũng dùng qua, làm thế nào cũng không dừng được. Nhưng nương không yên lòng về ta, giãy dụa cầu sống thêm ba ngày, mãi đến sáng sớm ngày ba mươi tháng năm mới trút xuống hơi thở cuối cùng."
Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi Giác: "Đích mẫu kiên quyết muốn báo quan mới trả cho di nương thiếp một công bằng. Vụ án này có ghi chép ở phủ Thuận Thiên, mới qua mười năm không lâu, còn có thể lật ra."
Thôi Giác chỉ có thể ôm lấy phu nhân, hứa hẹn với nàng: "Sau này, hàng năm vào ngày giỗ của di nương, ta sẽ tế tự cùng với nàng."
"Được."Kỷ Minh Dao cười nhạt, "Nhìn thấy thiếp có một vị hôn phu tốt như chàng, di nương nhất định sẽ rất vui vẻ."
Thôi Giác lại không vì lời khen của phu nhân mà cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Năm Nhân Thánh thứ chín, hắn chỉ mới bảy tuổi, phu nhân mới mấy tuổi chứ?
Phu nhân nói: "Phu nhân kiên quyết báo quan, mới trả cho di nương một công bằng", trong lúc đó, nhạc phụ —— An Quốc Công —— đã làm cái gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT