Không đến một tháng, mùng tám tháng hai, Ôn gia đã rời khỏi phủ Lý quốc công, trả phủ đệ lại, chuyển đến chỗ ở mới ở phố Tuyên Nghĩa.
Nhà mới chỉ ba gian, một đường vượt viện, nhỏ hơn phủ Lý quốc công không chỉ mười lần, cả nhà mang hơn một trăm hạ nhân ở lại, cũng thực chật chội, nhưng tốt xấu gì cũng xem như đã ổn định rồi.
Ôn Tòng Dương được quyên chức Thiên hộ chưa cách đổi, Ôn gia còn có thể treo tấm biển "Ôn trạch" ở trên cửa.
Hàng xóm mới cũng đều là quan viên phú thương, không cần phải lo lắng có người ngấp nghé tài vật của Ôn gia mà giết người cướp của.
"Trang viên đã trả hết nợ, chỉ còn hai đứa nhỏ, mấy trăm lượng tiền lãi cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt." Hà phu nhân nói với nữ nhi: "Hồi môn của ta, sau này đều dành cho Tòng Thục, trong nhà lại thêm chút nữa cho đủ. Tòng Dương, con không được sống cuộc sống nhàn hạ như cha con, ngoại tổ phụ con nữa, tự mình tiết kiệm một chút. Tuy nhà còn nhiều tiền bạc nhưng cũng không chịu được miệng ăn núi lở!"
"Nương yên tâm." Ôn Tòng Dương nói: "Con vốn không tiêu xài nhiều lắm."
Hà phu nhân nghĩ cũng phải. Trừ bỏ những cách muốn làm Kỷ Thục nhân vui, Tòng Dương thật sự không tiêu tốn nhiều tiền. Trong nhà có thì dùng, không có thì cũng không đòi. Con của người ta đua đòi, đòi xe, đòi áo, đòi mặt mũi, cho dù không học vấn không nghề nghiệp cũng phải đua đòi mua đồ cổ tranh chữ để người khác hâm mộ, Tòng Dương thì hoàn toàn không cần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play