Kỷ Minh Đức được đưa về Tĩnh Thư Viện.
Trước khi nha hoàn mang nàng ta đi, câu nói sau cùng của Ôn phu nhân là, "Bốn cô nương trong nhà, xưa nay lão gia thương con nhất, ngay cả đại tỷ tỷ con ở nhà cũng không được lão gia trợ cấp hàng tháng, chỉ có con có. Sài gia là lão gia tự mình chọn hôn sự cho con, chẳng lẽ còn có thể khiến con chịu thiệt sao? Con trở về suy nghĩ cho kỹ, cũng đừng phụ tấm lòng của lão gia."
Những lời này bà vốn không muốn nói, phải nên nhìn lão gia vì tam nha đầu mà phiền lòng mới phải. Nhưng tam nha đầu không chịu gả, lão gia khó tránh khỏi lại tìm đến bà, mà bà đã không còn đủ sức đi ứng phó lão gia nữa rồi.
Kỷ Minh Đức cũng hiểu ý tứ trong lời này. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, chỉ đáp "Vâng".
Nàng ta vừa đi, trong phòng không còn tiếng khóc phiền phức nữa, bên tai Ôn phu nhân yên tĩnh, vô lực ngã xuống trên gối.
Ngày ba mươi tháng năm Sài gia sẽ tới cầu hôn, từ đây đến đó chỉ còn một tháng nữa, còn không biết hôn kỳ sẽ định ở lúc nào. Nhưng nhìn ý lão gia tựa như muốn vội vã muốn gả Tam nha đầu đi sớm, chỉ sợ là sẽ gả trong năm nay.
Việc chuẩn bị của hồi môn cũng không khó, chủ yếu là dựa theo quy củ, phải xem lão gia còn muốn thêm thế nào, chỉ cần không quá khác người thì cứ để cho ông ta thêm. Nhưng đại lễ thành hôn thì nhất định không thể giao cho Tứ nha đầu. Thân thể này của bà cũng không biết phải trải qua bao nhiêu ngày tháng mới có thể dưỡng lại ổn định. Bảo bà vì hài tử của Diêu di nương mà hao tổn thân thể à? Ôn phu nhân nhắm mắt lắc đầu, phát ra một tiếng cười nhạo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play