Mấy ngày sau bà La đều đến nhà họ Giang, Lâm Tú Chi cố tình trốn đi, bà La hết hy vọng ngồi xổm trước cửa nhà họ Giang khiến Giang Phán An cũng không dám ra khỏi cửa.
Cậu nhóc ôm lấy chân Sở Tang Ninh, vẻ mặt buồn bực không vui: "Chị Sở, không phải, bà em nói phải gọi là thím."
Giang Phán An do dự một lúc, có lẽ cảm thấy gọi chị nghe hay hơn: "Chị Sở, khi nào thì người bên ngoài đi vậy ạ? Em không ra ngoài được."
Chân trước cậu vừa ra ngoài, chân sau liền bị bà La bắt lấy, kiên quyết bảo cậu gọi bà nội ra đây. Giang Phán An nhí nha nhí nhảnh, nhỏ người mà ma mãnh, đương nhiên hiểu bà cậu không muốn gặp, liền nói dối: "Bà con không có ở nhà."
Nhưng cái cớ này dùng một, hai lần thì được, không thể dùng mỗi ngày, Giang Phán An nghĩ đến răng mình còn chưa mọc ra, giả bộ làm người lớn u sầu, chống cằm: "Hầy, cuộc sống thật khó."
"Đứa nhóc chút xíu nhà em, khó cái gì hả." Sở Tang Ninh không biết nên khóc hay nên cười, xoa đầu Giang Phán An, không dễ gì mới dỗ dành cậu vui vẻ, ôm ná cao su chạy vào phòng.
Sở Tang Ninh ngại trong phòng ngột ngạt nên ngồi ở ngoài mái hiên, lặng lẽ nhìn những bông tuyết nhỏ rơi xuống từng chút một, một lúc sau, mặt đất trong sân trở nên trắng xóa, Lâm Tú Chi đi ra nhìn thấy liền nhẹ giọng hỏi: "Vẫn chưa đi à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play