Khi Giang Hành Yến lấy cơm trở về, anh thấy Sở Tang Ninh đang ngồi buồn bã trên giường, môi chu lên như thể vừa bị oan ức. Anh đặt khay nhôm xuống, đóng cửa lại rồi bước tới ôm vai cô dịu dàng hỏi: “Chưa ngủ đủ à?”
“Không phải.” Sở Tang Ninh hờn dỗi đẩy Giang Hành Yến ra, nũng nịu trách móc: “Lúc nãy có một người phụ nữ tới gọi em là đồ nhà quê, còn bảo em không xứng với anh...”
Cái miệng nhỏ của Sở Tang Ninh chết cũng có thể nói đến sống lại chứ đừng nói đến thêm mắm dặm muối, thêm dầu vào lửa, dù sao cô bị uất ức ở quân đội nên Giang Hành Yến nhất định phải biết. Cô cũng không phải kiểu thích để nỗi tức giận trong lòng khiến bản thân khó chịu, ai bảo cô không vui, vậy thì mọi người cũng đừng mong vui vẻ.
Giang Hành Yến chỉ khựng lại trong thoáng chốc rồi nhanh chóng mỉm cười như thường, anh hôn nhẹ lên má Sở Tang Ninh: “Là ai thế? Em có nhớ người đó trông như thế nào không?”
“Cô ta cột tóc lệch, còn nhìn người khác bằng ánh mắt rất kiêu ngạo.” Sở Tang Ninh kéo tay áo Giang Hành Yến, đôi mắt ngấn nước như sắp khóc: “Hừ, có phải là nợ đào hoa của anh không hả?”
Giang Hành Yến lục lại danh sách người trong khu người thân một lần, người đến cả nói chuyện cũng kiêu ngạo thì chỉ có... bạn gái của Quách Ái Quốc — Dương Mỹ Đóa, một vũ công của Đoàn văn công, nổi tiếng xem thường người khác.
Giang Hành Yến nghĩ tới hai mẹ con được anh bảo Tôn Quốc An sắp xếp đâu vào đấy, ánh mắt thoáng qua một chút lạnh lẽo: “Không phải, em còn nhớ hai mẹ con trên tàu không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT