"Đại đội trưởng, tôi cũng không cố ý, suýt chút nữa tôi cũng bị lợn rừng đâm chết mà." bà La ấm ức vô cùng, bà ta không phục mà nói với Giang Tông Chính.
Giang Tông Chính thật sự là không lời nào để nói, ông cũng biết bà La từ trước đến nay là kẻ ngu xuẩn nhưng ông không nghĩ tới việc bà ta còn có thể ngu xuẩn đến mức này, loại chuyện thất đức như này mà cũng dám làm, còn không sợ bị lợn rừng trả thù.
Huống hồ con người rất thương con của mình, che chở như viên ngọc quý mà nâng niu trong lòng bàn tay, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Những con súc vật kia cũng giống vậy, nên nếu đã trộm con của nó thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị trả thù.
"Bà nhìn xem bà đã làm ra chuyện gì, chỉ bởi vì bà, thiếu chút nữa nhà họ Giang đã mất mạng, nhìn cái cửa nhà người ta đi, bà tự mở to con mắt ra mà xem."
Giọng nói của Giang Tông Chính cũng mang theo sự tức giận, dù là ai đi nữa thì khi nhìn thấy căn nhà lộn xộn của người anh em ruột mình giống như từng bị cướp bóc cũng sẽ không vui vẻ, huống hồ còn là lợn rừng, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì cũng mất luôn cả tính mạng.
Lần này nếu không có Giang Hành Yến ở nhà, chỉ sợ… sợ rằng ông sẽ mất đi em trai mình. Giang Tông Chính không nhắc tới chuyện này còn đỡ, nhưng khi ông vừa nhắc tới chuyện này thì Lâm Tú Chi bỗng nhiên nhớ tới chuyện bà La lấy Sở Tang Ninh ra để làm bia đỡ đạn, bà vén tay áo lên cho bà ta hai cái tát mạnh.
Âm thanh vang lên giòn tan khiến người xung quanh đều sợ ngây người, họ nhìn thấy khuôn mặt bà La đã sưng đỏ lên chỉ trong chốc lát, cũng nhịn không được lui về sau một bước, trong mắt bọn họ đều mang theo sợ hãi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT