“Đừng giả vờ, Huệ Tần dạo này rất đắc ý, ta chỉ nói vài lời đơn giản là nàng ta đã khai hết toàn bộ rồi.”
Huệ Tần cái đồ miệng to!
Thục Phi ung dung tự tại nói: “Muội muội ốm yếu bệnh tật, muốn tìm một chỗ dựa trong hậu cung, tỷ tỷ là người từng trải, đương nhiên có thể hiểu. Chỉ là tuy cấp vị Huệ Tần không thấp, nhưng sau cùng nhà mẹ đẻ lại không dùng được.”
Nói rồi, Thục Phi vẫy vẫy tay, cung nữ phía sau dâng lên đây một cái hộp mạ vàng khảm mấy viên đá quỷ nhỏ.
“Chỗ này là một chút tâm ý nhỏ, nàng ta có thể cho ngươi, bổn cung cũng có thể cho ngươi nhiều hơn.”
Ta mở ra hộp, bên trong ngập tràn trang sức châu báu sáng lóe mù mắt ta.
“Cái này, cái này…” Ta nâng cái hộp cực kì xúc động, Thục Phi rất đắc ý.
“Nương Nương, ta cần mấy món trang sức này nọ vô dụng làm gì, có ngân phiếu không, ta chỉ cần cái đó.”
Thục Phi: “…… Ngươi thiếu tiền đến vậy hả.”
Ta nhếch miệng cười cười, trả hộp về.
Thấy ta thật sự không cần, Thục Phi nhíu mày: “Ngày mai ta lại qua đây.”
Đêm đó khi nội thị Tào đến để đưa đồ, biểu cảm kinh ngạc.
“Tiểu chủ người nghe gì chưa, Thục Phi Nương Nương đang cầm đồ trang sức đổi tiền khắp nơi đấy! Hình như nhà mẹ đẻ có người vướng vào kiện tụng, cần lượng bạc lớn thu xếp.”
“Phụt ——”
Toàn bộ trà uống vào bị phun ra, ta không dám tin nhìn nội thị Tào.
“Tất cả đều nói như vậy?”
Nội thị Tào lòng hơi xúc động: “Vẫn có nơi nói quá hơn, nói Thục Phi Nương Nương ở trong cung như đi trên lớp băng mỏng, không nghĩ tới người nhà nàng ở ngoài cung lại to gan khoe khoang như vậy.”
Ta: “……”
Với sự tình đó, khi Thục Phi lần nữa tới nơi này của ta, sắc mặt thật sự không tốt.
“Một vạn năm nghìn lượng bạc, ta muốn dầu thơm giống như Huệ Tần.”
Ta vuốt ngân phiếu thật dày, cười cong cả mắt.
“Dầu thơm kia thật ra đã hết, nhưng ta có món đồ còn tốt hơn cả dầu thơm.”
Thục Phi bán tín bán nghi: “Ngươi tốt nhất đừng có lừa ta.”
Ta cất giọng nói: “Thúy Liễu, mang cái rương kia lại đây.”
Thúy liễu rất nhanh dâng lại đây một rương nữ trang cao hai tầng.
Ta mở rương nữ trang ra, bên trong đựng đầy ắp không ít đồ vật.
Ta lấy ra một cái hộp nhỏ mạ vàng đưa cho nàng ta.
“Người nhìn xem.”
Thục Phi mở ra, bên trong là bột phấn mịn màu trắng, ngửi có mùi hương nhàn nhạt.
“Đây là cái gì.”
Ta cười nói: “Thứ này có thể hữu dụng hơn dầu thơm rất nhiều.”
Thục Phi đương nhiên không tin, ta bảo nàng ta lấy khăn ướt lau sạch son phấn bôi trên mặt.
“Đây là một loại phấn hương dùng công nghệ hoàn toàn mới để chế tác, thoa lên mặt vô cùng mịn màng tinh tế, không bị dây phấn, cũng không bị trắng giả.”
Thục Phi nghe không hiểu ta đang nói gì, chỉ nhắm mắt để ta bôi lên mặt nàng ta.
“Xong rồi, mở mắt ra nhìn thử đi.”
Bên trong gương đồng, ngũ quan vốn đã xuất sắc, nay lại càng thêm… Tinh xảo.
Đúng vậy, chính là tinh xảo.
Thục Phi cảm giác mặt mình bây giờ tựa như sứ trắng đẹp nhất, không có một chút tì vết.
Nàng ta nhịn không được vuốt mặt mình, mềm mịn trơn mượt, còn có hương hoa nhàn nhạt.
Một hộp phấn nhỏ này thế mà còn tốt hơn so với phấn trong cung ngự chế.
Ánh mắt nàng ta chớp động: “Bên trong rương nữ trang này, tất cả đều là loại phấn này?”
“Tất nhiên không phải.”
Ta lấy tất cả món đồ khác ra, toàn bộ cái hộp này là nguyên bộ đồ trang điểm mà ta nghiên cứu chế tạo trong khoảng thời gian qua.
Sau khi lấy từng món ra trang điểm cho Thục Phi, Thục Phi chậm rãi mở mắt ra, cung nữ trong phòng không nhịn được thốt ra từng tiếng kinh ngạc.
Cung nữ bên người Thục Phi kinh hô: “Nương Nương, bây giờ dung mạo người giống y như thiên tiên!”
Thục Phi vội nhìn gương đồng, sau khi thấy rõ, nàng ta cũng không kiềm được hít sâu một hơi.
“Đây… Đây thực sự là ta?”
Nàng ta không dám tin.
Vốn dĩ dung mạo Thục Phi đã không tầm thường, nhưng ngũ quan tổng thể tương đối thanh tú nhu hòa, ở dưới sự điều chỉnh của đồ trang điểm, dáng mắt nàng ta kéo dài một chút, dáng môi càng thêm căng tròn, cái mũi đĩnh kiều, dung mạo này so với Hồ Phi tới từ Tây Vực còn tinh xảo diễm lệ hơn.
Thục Phi say đắm ngắm chính mình trong gương, từng cái nhíu mày hay từng cái nét cười tất cả giống như tiên nữ trong tranh.
Ta cười hỏi: “Người thấy dùng một vạn năm nghìn lượng như thế nào?”
Thục Phi lẩm bẩm nói: “Quá đáng giá, quá đáng giá!”
Thục Phi đích thân ôm lấy rương nữ trang, vui mừng phấn khởi rời đi.