Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 34


4 tuần

trướctiếp

Trong nháy mắt nào đó, Tần Chi hâm mộ Phùng Thiến Vân, nhưng cô biết, cô không thể trở thành Phùng Thiến Vân.

Sau khi tiễn biệt người bạn đầu tiên sau khi sống lại, Tần Chi lại khôi phục thời gian bắt đầu công việc, vẽ phù, nghiên cứu tư liệu.

Trong thời gian này đại đội đã xảy ra hai chuyện, thứ nhất, kết quả cuối cùng của danh sách đề cử đã có, là hai người trẻ tuổi của đại đội có được cơ hội, không có phần của thanh niên trí thức.

Các thanh niên trí thức đều có hơi khó bình tĩnh, nhưng cũng chấp nhận kết quả này.

Không có lý do khác, chỉ vì hai người trẻ tuổi trúng tuyển quả thật rất ưu tú, cũng đều là học sinh trung học phổ thông, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn đề cử.

Thứ hai, Hạ Hồng Mai đột nhiên nhận được thông báo, được điều đến nông trường biên cương tham gia xây dựng, sau khi nhận được lệnh điều động, trong vòng ba ngày phải xuất phát.

Khi nhận được lệnh thuyên chuyển, cô ta không biết nên khóc hay nên cười.

Chỉ cần rời khỏi đây, cô ta có thể thoát khỏi sự quấy rối của Dương Hải Sinh, đây là tin tức tốt đối với cô ta.

Cô cũng không cần nghĩ cách gom tiền cho tên lưu manh kia.

Nhưng mà, cô ta không phải vì được tới đại học tâm tâm niệm niệm nên rời đi nơi này, mà là phải đi biên cương càng thêm xa xôi, càng thêm gian khổ!

Trong lúc nhất thời, cô ta không phân biệt được rốt cuộc nên bị quấy rối hay nên đi biên cương.

Nhưng, có rời đi hay không không phải do cô ta lựa chọn.

Trừ phi cô ta có thể hạ quyết tâm, trong vòng ba ngày trực tiếp lập gia đình, còn phải gả cho người đại đội mới có thể ở lại.

Cô ta làm sao chịu!

Hạ Hồng Mai sắp rời đi, Dương Thụ sẽ không để cô ta lại đi làm, nói thẳng mấy năm nay cô ta ở trong đại đội đã vất vả, để cô ta thu thập đồ đạc, nghỉ ngơi hồi phục thật tốt, lại đi đối mặt khiêu chiến mới.

Hạ Hồng Mai không từ chối, người cũng sắp đi, danh ngạch cũng đã bay, cô ta cũng lười biểu hiện tính tích cực gì.

Giữ sức này đi đến nông trại biên cương vậy.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô ta không có việc gì làm, mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, không nghĩ tới cuối cùng mình sẽ dùng phương thức này rời đi.

Hạ Hồng Mai không phiền muộn được bao lâu, chợt nghe được tiếng “thùng thùng” tảng đá đập cửa sổ.

Cô ta có linh cảm xấu.

Quả nhiên, giọng Dương Hải Sinh từ phía sau cửa sổ truyền đến: “Tôi ở chỗ cũ Bắc Sơn chờ cô.”

Sự tức giận và sợ hãi của Hạ Hồng Mai cùng lúc tăng vọt lên mức cao nhất.

Cô ta đợi một lát, sau khi xác định bên ngoài quả thật không còn động tĩnh gì, cầm lấy bao quần áo của mình đi tìm ông Vương, bảo ông ấy đưa mình đến văn phòng thanh niên trí thức trên trấn.

Cô ta không cần ba ngày giảm xóc, cô ta muốn lập tức đi xây dựng biên cương, đi biên cương phát huy nhiệt tình cùng mồ hôi của cô ta!

Dương Hải Sinh không đợi được Hạ Hồng Mai vốn còn rất tức giận, muốn cho Hạ Hồng Mai chút màu sắc nhìn xem.

Nào biết đâu, người ta thà rằng trực tiếp đi biên cương cũng không muốn dây dưa với anh ta.

Thế này cũng có hơi đau tim, mình thật sự kém cỏi như vậy?

Chưa tỉnh lại được một giây đồng hồ, anh ta gãi gãi đầu, xách thắt lưng quần đi tìm bạn bè xấu của anh ta chơi đùa.

Khu nhà thanh niên trí thức ít đi hai cái nữ đồng chí, thoáng cái quạnh quẽ hơn rất nhiều.

Đương nhiên, vắng vẻ như vậy không có liên quan tới Tần Chi.

Gần nhất hệ thống rốt cục đi ra từ trong chế độ tự bế, đồng ý nói chuyện, Tần Chi rất vui vẻ.

Hệ thống là đối tượng duy nhất cô có thể hoàn toàn tin tưởng, thoải mái nói chuyện mọi lúc mọi nơi.

Cô kể lại tất cả những gì đã xảy ra gần đây với hệ thống.

Hệ thống: ·····

Nó chỉ là tự kỷ, không phải là tự khép kín, những gì xảy ra bên ngoài, thỉnh thoảng nó vẫn biết tới.

Dù sao vận mệnh của nó và Tần Chi tương liên, vạn nhất Tần Chi gặp phải nguy hiểm gì không cách nào tự cứu, nó liều mạng hệ thống cũng là phải cứu.

Thấy Tần Chi còn đặc biệt buông đại nghiệp vẽ phù của mình xuống kiên nhẫn cùng nó nói chuyện, hệ thống rất cảm động.

Vừa cảm động, nó liền đến kho tư liệu giúp Tần Chi tìm tư liệu.

Tần Chi nói rất đúng, nó rất hữu dụng, không có nó, Tần Chi phải dùng nhiều thời gian hơn để tìm tư liệu, cơ sở dữ liệu khổng lồ như vậy, đây không phải sẽ chậm trễ sao.

Tần Chi không có nó không được đâu!

Hệ thống khôi phục sức sống, Tần Chi yên tâm.

Có hệ thống giúp cô chỉnh lý quy nạp tin tức tương ‌quan của bùa chú‌, Tần Chi học tập càng thêm thành thạo, trình độ cũng vẽ bùa chú tăng lên thẳng tắp.

Hiện tại cô đã có thể rất nhẹ nhàng vẽ ra phù lục bát phẩm, ngẫu nhiên vận may tốt, còn có thể vẽ tấm bình an phù cửu phẩm.

Tâm tình Tần Chi vui vẻ.

Có đôi khi, Tần Chi thật sự cảm thấy mình như ẩn cư ở đại đội sản xuất Cửu Sơn.

Lao động trong ruộng kiếp trước cô đã làm quen, thân thể cũng có ký ức cơ bắp, hơn nữa mình luyện tập hấp thụ linh khí, tố chất thân thể được đề cao không ít, làm việc tuyệt không phí sức.

Sau khi tan làm, cô về đến nhà, đóng cửa sân, muốn làm gì thì làm.

Thỉnh thoảng Kim Hạnh lại đây chơi tán gẫu vài câu bát quái, trao đổi nguyên liệu nấu ăn.

Tần Chi cảm thấy, thật sự sống ở Cửu Sơn tới cuối đời cũng rất tốt.

Mấy ngày nay, cô đang lên kế hoạch động tay làm một chiếc ghế tre.

Vẽ phù mệt mỏi, thì nằm ở phía trên nghỉ ngơi.

Gió núi thổi qua, ghế trúc khẽ lay động.

Nghĩ đến đã vui vẻ.

Rừng trúc trên núi rất nhiều, nói với Dương Thụ một tiếng, mấy công điểm là có thể đổi vài cây, còn tùy mình chọn lựa.

Tần Chi tìm một ngày không quá nóng, sau khi tan việc thì đi đến chỗ chặt tre trúc trong đại đội trên núi.

Đi tới đi lui, bên tai lại truyền đến hai giọng nói hơi xa lạ.

Không thể nào?

Tần Chi lập tức dừng bước, lần trước muốn kiếm đồ ăn đi tới khe núi Bắc Sơn bắt cá, kết quả gặp phải cảnh bắn nhau, rồi lại gặp phải cảnh rơi xuống nước.

Lúc này, sẽ gặp phải gì đây?

“Nghiêm An Hoa, ông cho rằng ông vẫn là tướng quân hô phong hoán vũ kia sao?” Tạ Huyễn hạ giọng, “Ông hiện tại chính là một hộ rách nát, xen vào chuyện bao đồng!”

“Tạ Huyễn, chỉ cần tôi ở đây một ngày, tôi sẽ không cho phép cậu động đến tài sản tập thể.”

Thanh âm Nghiêm An Hoa có hơi suy yếu lại như đinh đóng cột, không hiểu sao làm cho người ta có một loại cảm giác kinh sợ lại rất có lực lượng.

Nhưng kinh sợ này đối với Tạ Huyễn không có tác dụng, gã ta cười nhạo một tiếng: “Tập thể?”

“Vào ngày ông bị thả xuống kia, cũng đã bị tập thể trong miệng ông vứt bỏ!” Tạ Huyễn không chút khách khí mở miệng châm biếm, “Hiện tại, chuyện ông phải làm chính là làm như không thấy, bo bo giữ mình!”

“Không có khả năng, chỉ cần có tôi ở chỗ này một ngày, thì cậu đừng hòng động suy nghĩ lệch lạc!”

“Nghiêm An Hoa, ông đừng ép tôi!”

Mắt Tạ Huyễn lộ hung quang, nếu không biết có người chú ý tới Nghiêm An Hoa, gã ta đã sớm ra tay xử ông già chướng mắt này.

Tần Chi sau khi nghe một hồi, hiểu được hai người này là ai, là hai vị ở trong lều cỏ kia.

Ý nghĩa trong lời này cũng rất dễ hiểu.

Mặc dù biết Nghiêm An Hoa sẽ không xảy ra chuyện, nhưng chuyện xảy ra ở dưới mí mắt mình, Tần Chi cũng không thể xem như không nhìn, ừm, không nghe được.

Chuyện này rất dễ giải quyết, cô tiện tay làm ra một ít động tĩnh, làm bộ như gì cũng không nghe thấy, trực tiếp đi đến mục đích của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp