Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 35


4 tuần

trướctiếp

Tạ Huyễn nghe được động tĩnh, quả nhiên không dám quát tháo nữa, Nghiêm An Hoa thật sự gọi người tới, nói chuyện gã ta muốn làm ra ngoài, làm người bị thả xuống gã ta phỏng chừng không chịu nổi nữa rồi.

Gã ta nhìn chằm chằm về hướng phát ra động tĩnh, phẫn nộ xuống núi.

Nghiêm An Hoa nhìn phương hướng Tần Chi gây ra động tĩnh, như có điều suy nghĩ, cũng đi theo xuống núi, ông ấy phải nhìn chằm chằm Tạ Huyễn.

Tần Chi nghe được tiếng bước chân hai người xuống núi, yên tâm, sau khi dùng phá quân phù chém cây trúc lớn mình cần, lại chém mấy cây nhỏ hơn chút, chuẩn bị trở về chuẩn bị chút cơm ống trúc đặt ở trong không gian hệ thống.

Không may ngày nào đó đi ra ngoài không có thời gian, hoặc là không có điều kiện làm đồ ăn, còn có thể ứng phó khẩn cấp.

Nếu để người biết nhìn hàng biết, Tần Chi dùng phá quân phù có thể tranh đấu anh dũng để chặt trúc, sợ là phải đấm ngực dậm chân, cảm khái phí của trời.

Đương nhiên, Tần Chi không cảm thấy đau lòng, bởi vì, trong không gian của cô có đủ loại phù lục đã tích góp từng tí một thành mấy tầng rất dày.

Hệ thống lại ‌tìm được việc mới, phân loại những phù lục này.

Thực ra Tần Chi trực tiếp dụng ý niệm là có thể lấy dùng, nhưng, hệ thống vui vẻ là tốt rồi.

Thời gian An Quỳnh trở về kinh thành không ngắn, hẳn là có thể tra được một số thứ.

Đến lúc đó, cuộc sống an ổn, tùy tâm sở dục như bây giờ có thể phải tạm thời kết thúc.

Có lẽ là sau khi sống lại, cuộc sống của một người thật sự quá thoải mái, Tần Chi hiện tại không có chấp niệm gì đối với chuyện nhận thân.

Tuy nhiên, chuyện An Văn không phải là con cháu thật sự của An gia, cô nhất định phải tiết lộ.

Cho dù cô rộng lượng, không để ý chuyện kiếp trước, An Văn cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Hơn nữa, cô dựa vào cái gì mà rộng lượng?

Cho dù kiếp trước cô không được tìm ra, cuộc sống vốn có khả năng sẽ không dễ dàng, nhưng con đường mình lựa chọn, cùng với con đường người khác tính toán bắt mình đi, có thể giống nhau sao?

Cô không rộng lượng, cũng sẽ không tha thứ.

Huống chi, An Văn đã động thủ rồi mà?

Nhìn Tưởng Vệ Đông trước mắt nhìn lên bầu trời, lộ ra một bên mặt góc bốn mươi lăm độ, Tần Chi bỗng nhiên có loại cảm giác muốn tự đâm hai mắt.

Kiếp trước cô xem trọng Tưởng Vệ Đông gì chứ?

Là bởi vì có anh ta, trong nhà có thể không cần mua dầu sao?

Cứu mạng, có phải anh ta không nhìn thấy trên tay mình đang kéo một cây trúc nặng đối với một cô gái bình thường không?

Ngăn cản cô là muốn khiến cô mệt mỏi gãy tay, sau đó ân cần hỏi han sao?

Tần Chi điên cuồng từ chối có được không.

Mắt thấy Tưởng Vệ Đông lại bắt đầu đọc diễn cảm thơ ca, Tần Chi trực tiếp đổi phương hướng xuống núi.

Tưởng Vệ Đông đảm bảo mình hoàn mỹ nhất, sau khi khuôn mặt hấp dẫn nhất có thể được Tần Chi nhìn thấy, thì bắt đầu đọc diễn cảm, còn thỉnh thoảng phối hợp động tác.

“Tần Chi, đây là bài thơ tôi tỉ mỉ chọn lựa cho em, tôi cảm thấy bài thơ này phù hợp nhất với khí chất của em, em nguyện ý cùng tôi thảo luận thơ ca, thảo luận nhân sinh không?”

Đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời.

Tưởng Vệ Đông xoay người nhìn sang, đâu còn bóng dáng Tần Chi?

Nhưng thật ra nữ đồng chí cách đó không xa lần trước nhìn anh ta mê mẩn kia, thấy anh ta nhìn qua, lại thẹn thùng chạy đi.

Lần này, anh ta nhìn rõ tướng mạo của nữ đồng chí kia, là con gái nhỏ nhà bí thư.

Tưởng Vệ Đông tập mãi thành thói quen đối với biểu hiện như vậy, cũng không để trong lòng.

Anh ta phiền lòng chính là, Tần Chi hình như không rơi vào cái hố người trí thức lãng mạn này.

Chẳng lẽ cần anh ta giống người chân đất đại đội tới cửa làm việc cho cô thì cô mới có thể làm đối tượng của cô?

Không muốn đâu, giống như những cây trúc vừa rồi anh ta nhìn đã thấy rất nặng, anh ta không gánh nổi.

Nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình, Tưởng Vệ Đông lại có hơi do dự.

Tần Chi cũng mặc kệ Tưởng Vệ Đông nghĩ gì, dù sao đời này cô không có khả năng có quan hệ gì với Tưởng Vệ Đông.

Nghe ý tứ trong lời nói của Phùng Thiến Vân, Khổng Văn Hồng là một người có thù tất báo.

Tưởng Vệ Đông không hoàn thành nhiệm vụ anh ta giao, chỗ tốt lại sớm nhận, cuối cùng sợ là sẽ phải nôn ra gấp bội.

Không cần lãng phí thời gian của mình, cũng không cần làm bẩn tay mình mà có thể khiến Tưởng Vệ Đông bị giáo huấn, cô mừng rỡ xem kịch vui.

Nhưng!

Nếu như anh ta lại làm cay mắt cô, cô sẽ không khách khí!

Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn!

Phùng Thiến Vân về đến nhà thoải mái lăn lộn trên giường lớn của mình: “Mẹ, con chưa từng cảm thấy giường trong nhà thoải mái như vậy.”

“Mẹ biết không? Giường của khu nhà thanh niên trí thức đều là cánh cửa sau khi dỡ xuống vứt móc khóa trực tiếp trải đệm chăn lên. Mỗi đêm con đều ngủ không ngon, hu hu hu.”

Lữ Niệm Hòa tuy rằng đau lòng đứa nhỏ, nhưng cũng không hối hận để Phùng Thiến Vân xuống nông thôn.

Đương nhiên, đây là vì Phùng Thiến Vân không xảy ra chuyện, bằng không, bà sẽ không phải là dáng vẻ dễ nói chuyện này.

Phùng Thiến Vân khóc khóc thì nhớ tới chuyện mình bị Hạ Hồng Mai đẩy rơi xuống nước, trong lúc nhất thời càng thêm bi thương.

“Mẹ, lúc trước mẹ lại không quất Hạ Hồng Mai một trận giúp con trút giận, mẹ không thương con!”

Lý Niệm Hòa tức cười, đây là lại bắt đầu làm sao rồi?

Nhưng mà không có cách, đứa nhỏ mình cưng chiều, có thể làm sao bây giờ?

“Con cho rằng biên cương dễ chịu sao?” Lữ Niệm Hòa tức giận nói.

“Đừng thấy Hạ Hồng Mai làm người không được tốt lắm, lao động rất tích cực, cũng rất biết biểu hiện, còn có thể lôi kéo người khác, đổi nơi lao động mà thôi, cô ta không chừng có thể lăn lộn rất khá.”

“Cô ta có thể lăn lộn tốt là bản lĩnh của cô ta, vào thời khắc cô ta bước tới nông trường biên cương, ân oán giữa con và cô ta liền tiêu tan.” Lữ Niệm Hòa nói.

“Mẹ~” Chữ mẹ này kéo dài âm cuối, còn xoay vài vòng, vừa biểu đạt bất mãn, lại rắc đủ nhiều đường.

Lữ Niệm Hòa bại trận, chỉ chóp mũi Phùng Thiến Vân, nói: “Sợ con rồi, nói cho con biết cũng không sao, biên cương có một phần lễ lớn chờ cô ta.”

“Lễ lớn gì?” Phùng Thiến Vân tò mò.

Ánh trăng trắng của cô ta.

Phùng Thiến Vân: !

Đây là mẹ của ai vậy!

Lữ Niệm Hòa đương nhiên là mẹ ruột của Phùng Thiến Vân, cho nên, bà tặng lễ lớn, mặc dù là ánh trăng trắng trong trái tim Hạ Hồng Mai, nhưng Hạ Hồng Mai chưa chắc sẽ vui mừng.

Khi Hạ Hồng Mai nhìn thấy Khương Kiến Huy ở nông trường biên cương, cả người đều sẽ tê dại.

Nhất là khi đối phương còn dẫn theo một người phụ nữ mang thai.

Không phải đã nói là chờ đợi lẫn nhau, anh ta ở trong thành phố, cô ta ở nông thôn, ở nơi khác nhau trông coi lẫn nhau, chờ gặp lại, sau đó nắm tay cùng sáng tạo một ngày mai tốt đẹp.

Thế nào mà trông coi trông coi, Khương Kiến Huy lại đã kết hôn, vợ còn không phải cô ta?

Đây là bi kịch nhân gian gì!

Hạ Hồng Mai muốn điên ngay tại chỗ.

Cô ta không lừa Phùng Thiến Vân, Khương Kiến Huy thật sự là người trong lòng ánh trăng sáng của cô ta, cô ta cố gắng rất nhiều để xứng đôi với anh ta, trở về thành phố đoàn tụ với anh ta.

Hiện tại, ước mơ của cô ta, hy vọng, thoáng cái đều tan vỡ.

Người phụ nữ thương tâm thất vọng nổi giận thì không có lý trí gì để nói, cút mẹ giải thích của anh ta, cút mẹ ẩn nhẫn của anh ta, cút mẹ lý giải của anh ta!

Cô ta không để ý thân thể mệt mỏi của mình, ném bao đồ, bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất, đi lên đã cào rách mặt Khương Kiến Huy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp