Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 33


4 tuần

trướctiếp

Mẹ của Phùng Thiến Vân tới rồi!

Chuyện này không qun trọng, cô ta bắt nạt con gái người ta là sự thật, cùng lắm thì bị người ta tát mấy cái, đến lúc đó, cô ta còn có thể giả bộ đáng thương, lôi kéo một làn sóng lòng người, cô ta không thiệt.

Quan trọng là, mẹ Phùng là dẫn Phùng Thiến Vân về kinh thành, sau đó trực tiếp tới đại học học đại học!

Chính miệng Phùng Thiến Vân nói với cô ta!

Bà ấy đưa đi không phải Phùng Thiến Vân, mà là một danh ngạch đề cử đại học công nông binh, danh ngạch cô ta tâm tâm niệm niệm!

Cô ta còn chưa kịp nổi điên, đại đội trưởng cùng lúc tuyên bố triệu tập đại hội bầu cử đề cử.

Số danh ngạch là hai!

Hai!

Trong lúc nhất thời, đầu óc cô ta như bị tán loạn.

Nếu như danh ngạch Phùng Thiến Vân không chiếm từ chỗ đại đội, vậy cô ta vì sao phải tính kế nhiều như thế, ngược lại chọc một thân tanh tưởi?

Phùng Thiến Vân cũng sẽ không quản tâm tình Hạ Hồng Mai như thế nào, cô ấy chưa từng nói mình sẽ chiếm dụng danh ngạch đề cử của đại đội bao giờ.

Đó là cơ hội của đại đội, cô ấy làm sao có thể dùng thủ đoạn không chính đáng để chiếm dụng?

A, à gì kia, đương nhiên danh ngạch của cô ấy cũng không phải xuất phát quang minh chính đại gì cả, nhưng ít ra là ngươi tình ta nguyện.

Sau khi cô ấy thu dọn đồ đạc đặt vào cốp xe, thì chỉ tài xế lái về phía sân nhà của Tần Chi dưới chân núi.

Cô ấy tới nói lời tạm biệt với người bạn thân nhất của mình.

Tần Chi không tới tham gia đề cử danh ngạch, cô đã biểu thị rõ ràng với đại đội trưởng mình không tranh thủ danh ngạch.

Hiện tại cô một lòng một dạ nhào vào trên phương diện bùa chú, tạm thời chưa có tâm tư đi học.

Hơn nữa, cô biết mấy năm sau sẽ khôi phục thi đại học, muốn đi học, vẫn còn cơ hội.

Lúc này, cô đang ngồi thiền trong sân.

An Quỳnh về kinh thành đã được một thời gian, cũng không biết cô ấy điều tra thế nào?

Sau khi phát hiện ra sự thật, họ sẽ đối xử với An Văn như thế nào?

Nếu như không có chuyện xảy ra ở kiếp trước, Tần Chi sẽ không can thiệp vào sự sắp xếp của họ với An Văn.

Thậm chí không ai về chỗ nấy, cô cũng không quan tâm.

Dù sao khi đó, họ đều là trẻ sơ sinh, bị ôm nhầm không phải trách nhiệm của họ.

Nhưng cách làm của An Văn kiếp trước, khiến Tần Chi cực kỳ chán ghét cô ta.

Hưởng thụ cuộc sống vốn nên thuộc về Tần Chi, lại dùng thân phận này đưa đến tài nguyên và tiện lợi để đối phó Tần Chi, cao cao tại thượng tùy ý điều khiển đùa giỡn cuộc sống của người khác.

Dù là chó khi đi ngang qua An Văn cũng sẽ sủa ầm ĩ.

Mà hiện tại, bản thân An Văn đã bắt đầu tính toán xấu với Tần Chi, hai người bọn họ cả đời này cũng không có khả năng chung sống hòa bình.

Đang nghĩ mình tuyệt đối sẽ không vì người An gia mà thỏa hiệp với An Văn, chợt nghe được tiếng gõ cửa sân.

“Tần Chi, đây là mẹ tôi, bà ấy đặc biệt tới nói lời cảm ơn, cám ơn cô lúc trước đã cứu tôi khi tôi rơi xuống nước.”

Cửa vừa mở ra, Phùng Thiến Vân đã nói tất cả lời muốn nói ra.

Lữ Niệm Hòa bất đắc dĩ, chỉ có thể cười phụ họa lời con gái, sau đó đưa quà cảm ơn của mình, một chiếc đồng hồ nữ tinh xảo.

Tần Chi không chịu nhận, không từ chối được, cô chỉ có thể nói: “Bác gái, cháu và Thiến Vân là bạn tốt, không thể tính rõ ràng như vậy.”

“Tình bạn là tình bạn, ân tình là ân tình, không thể tính làm một, Tần Chi, bác gọi cháu như vậy có được không?”

“Đương nhiên có thể.”

“Tần Chi, phần tạ lễ này cháu nhất định phải nhận, nhà chúng ta chỉ có một đứa nhỏ Thiến Vân này, nếu nó thật sự xảy ra chuyện, bác khẳng định không sống nổi.”

“Cháu không chỉ cứu Thiến Vân, cháu cũng cứu mạng bác, gia đình bác.”

“Chiếc đồng hồ này chỉ là một phần tấm lòng bác, còn lại thì không thể bày tỏ hết lòng biết ơn của bác đối với cháu.”

Lữ Niệm Hòa đã nói như vậy, Tần Chi nếu không nhận quà thì có hơi không thể nào nói nổi.

Sau khi nhận quà, Tần Chi trở về phòng ngủ lấy ra hai chiếc túi màu trắng.

Lần trước không có chuẩn bị, trực tiếp đưa bình an phù cho An Quỳnh, sau đó có thời gian rảnh rỗi, cô liền may mấy chiếc hà bao nhỏ, trực tiếp vẽ bình an phù ở trong tầng trong của hà bao nhỏ, không hoàn toàn mở hà bao ra, thì sẽ không phát hiện.

An Quỳnh là một quân nhân, thân thủ tuyệt hảo, trên người lại trang bị vũ khí, khả năng người khác muốn cướp bùa bình an từ chỗ cô ấy rất nhỏ, cô trực tiếp đưa còn chưa tính.

Cô gái không có gì năng lực tự vệ giống như Phùng Thiến Vân, nếu như cô đưa trực tiếp, bị người khác phát hiện, ngược lại là hại người.

Hiện tại không thể làm mê tín phong kiến.

Tần Chi đã từng thấy sư phụ hư không họa phù, biết phù giấy không phải vật dẫn thiết yếu ‌làm phù lục, nghiên cứu rất lâu mới họa phù thành công trên vải vóc bình thường.

Cảm ơn vải An Quỳnh lần trước đưa tới, nếu không, cô chỉ có thể dùng quần áo của mình luyện tập vẽ phù.

Đương nhiên, đẳng cấp bình an phù không cao, chỉ có lục phẩm, chỉ có thể ứng phó ba lần tiểu kiếp.

Nhưng, đối với Phùng Thiến Vân và Lữ Niệm Hòa mà nói cũng là đủ dùng.

Đương nhiên, nếu đối phương ghét bỏ, vứt bỏ không dùng, hoặc bỏ xó, cô cũng không ngại.

Dù sao, hà bao màu trắng này quả thật không đủ đẹp.

“Thiến Vân, bác gái, đây là hà bao cháu tự tay làm, tặng cho bác làm kỷ niệm.”

“Đây là cô tự tay làm sao? Tay cô thật khéo! Hà bao nhỏ thật quá xinh đẹp!” Phùng Thiến Vân nhận hà bao nhỏ thì lại là không có đầu óc khen ngợi.

Thấy dây đỏ trên túi nhỏ sau khi khép lại còn rất dài, cô ấy trực tiếp đeo lên cổ.

“Thế nào? Đẹp không?” Cô ấy hỏi Tần Chi.

“Đẹp lắm.”

“Thứ này đại biểu cho tình hữu nghị của chúng ta, tôi sẽ đeo mỗi ngày.”

“Được, khi tắm cũng đừng tháo xuống.” Tần Chi nói, phù lục không thấm nước.

“Được!”

Lữ Niệm Hòa:...

Cách biểu đạt tình bạn giữa các cô gái thật kỳ lạ.

Thấy Phùng Thiến Vân lại lôi kéo Tần Chi nói chuyện, thiên mã hành không, nghĩ đến cái gì nói cái đó, Tần Chi cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Lữ Niệm Hòa có hơi bất đắc dĩ, lại cảm thấy lòng son của Phùng Thiến Vân cũng không có gì không tốt.

Nhà họ chỉ có một cô con gái, Phùng Thiến Vân không cần biết quá nhiều khúc quanh, bà và chồng bà có thể bảo vệ con gái, sẽ không để cô ấy chịu uất ức.

Nghĩ đến lúc Phùng Thiến Vân ở bên cạnh bọn họ, quả thật không bị uất ức gì, ngược lại là bị một nữ thanh niên trí thức không biết tên bắt nạt.

Bà cầm lấy ống trúc cười uống một ngụm, sau khi tra được chuyện trước kia của vị nữ thanh niên trí thức kia, bà đã an bài cho cô ta một nơi tốt, đảm bảo cuộc sống sau này của cô ta sẽ rất náo nhiệt.

Tính toán của cô ta, cũng có thể dùng đúng chỗ.

Phùng Thiến Vân lưu luyến không rời tạm biệt Tần Chi, sau khi lên xe lại thò đầu ra nói với Tần Chi: “Tần Chi, sau này tôi viết thư cho cô, cô nhất định phải hồi âm nhé. Ngàn vạn lần đừng quên tôi.”

“Được, thuận buồm xuôi gió!” Tần Chi phất tay tạm biệt Phùng Thiến Vân, cũng bị Phùng Thiến Vân dụ ra một ít thương cảm ly biệt.

Vì thế mới thấy sự chân thành đôi khi thực sự là một kỹ năng cần thiết.

Trước khi quen Phùng Thiến Vân, cô ấy ở trong mắt Tần Chi chính là một người đẹp ngu ngốc thiếu não, sau khi quen thuộc với cô ấy, Tần Chi lại cảm thấy, cô gái này mặc dù có hơi dễ lừa, nhưng cũng rất nhạy bén.

Chỉ là không có mắt mà thôi.

Cũng đúng, Phùng Thiến Vân là được nuông chiều lớn lên, cô ấy có thể nhanh mồm nhanh miệng, không cần nhiều tâm kế như vậy, cha mẹ của cô ấy sẽ bao dung tất cả của cô ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp