Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 32


4 tuần

trướctiếp

Tưởng Vệ Đông cười khẽ, hơi tự đắc, chậm rãi đi về phía thanh niên trí thức.

Phùng Thiến Vân bị Tần Chi lôi đi tha thiết dặn dò: “Tần Chi, cô đừng bị vẻ bề ngoài của Tưởng Vệ Đông mê hoặc. Nếu tôi chưa từng thấy anh ta thông đồng với Khổng Văn Hồng, anh ta vẫn là đối tượng có thể cân nhắc, nhưng hiện tại, tôi vừa nhìn thấy anh ta liền nghĩ đến hai chữ âm mưu.”

Cô ấy nói suy đoán của mình với Tần Chi một lần, lại cường điệu nói: “Cô không thể mắc mưu.”

Tần Chi bật cười, Phùng Thiến Vân hoàn toàn nghĩ sai, Khổng Văn Hồng đang hướng tới chỗ cô.

Chỉ là chuyện của cô và An gia còn chưa có kết luận, hiện tại mình cũng không nên biết quan hệ của An Văn và Khổng Văn Hồng.

Vì thế cô trịnh trọng nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bị lừa.”

“Vậy là tốt rồi, lần sau nếu anh ta chặn cô, thì cô cứ gọi người.”

Tần Chi gật đầu.

Hai người một đường nói chuyện, tách ra ở giao lộ.

Gần đây tâm tình Hạ Hồng Mai hỏng bét, lần trước tính kế Phùng Thiến Vân không thành công không nói, cô ta còn bị tên lưu manh kia quấn lấy.

Nghĩ đến lúc vừa mới tan làm, lúc tên lưu manh đi qua bên cạnh cô ta nói bảo cô ta đi Bắc Sơn, Hạ Hồng Mai lại càng phiền não.

Đều tại Tần Chi, nếu như không phải cô, chuyện đã thành.

Đến lúc đó, người bị phiền toái quấn thân chính là Phùng Thiến Vân.

Cô ta quan sát rất lâu mới chọn được một tên lưu manh khó chơi nhất, không nghĩ tới mình ngược lại bị gã ta hại.

Đi tới Bắc Sơn, tên lưu manh Dương Hải Sinh đã đang chờ cô ta.

“Cô rốt cuộc muốn thế nào?” Hạ Hồng Mai tức giận hỏi, “Chuyện không thành được, tôi cũng không so đo, anh còn tìm tôi gây phiền toái!”

“Đừng quên anh đã nhận tiền!”

“Đúng vậy, tôi nhận tiền.” Dương Hải Sinh trực tiếp nhận, nói, “Tôi nhận tiền của cô đi hại thanh niên trí thức Phùng mà.”

“Anh câm miệng!” Hạ Hồng Mai thẹn quá hóa giận, “Anh muốn thế nào?”

“Tôi muốn vợ.” Vẻ mặt Dương Hải Sinh không có ý tốt, nhìn Hạ Hồng Mai từ đầu đến chân, nhìn đến đầu cô ta tê dại.

“Chỉ với mấy xu mấy hào cô đưa, cô cho rằng tôi để ý? Tôi coi trọng thanh niên trí thức Phùng, tôi muốn vợ. Hiện tại, vợ tôi không còn, cô cứ bồi thường mình làm vợ cho tôi là được.”

Dương Hải Sinh nói xong, thì muốn dán lên giữ chặt Hạ Hồng Mai, Hạ Hồng Mai sợ tới mức xoay người bỏ chạy, lại bị Dương Hải Sinh túm tóc: “Chạy gì?”

Lúc này Hạ Hồng Mai vô cùng hối hận, mình không nên trêu chọc tên lưu manh như Dương Hải Sinh, lo lắng sợ hãi, cô ta không lựa lời nói ra: “Là Tần Chi, là Tần Chi phá hư kế hoạch của chúng ta, hại anh không có vợ, anh hẳn là nên đi tìm cô ta tính sổ! Đúng, đều là lỗi của cô ta, anh đi tìm cô ta, không nên tìm tôi.”

“Thanh niên trí thức Tần?” Dương Hải Sinh cười nhạo một tiếng, “Cô không biết cô ấy là người được đại đội để ý sao? Cô ấy là người một nhà, tôi điên rồi mới có thể đi trêu chọc cô ấy!”

Anh ta sống quá tốt, nên tự tìm khó chịu cho mình, để bị đại đội trưởng dạy dỗ sao?

Ở đại đội sản xuất Cửu Sơn, người trong nhà không thể hại nhau, nếu không sẽ bị tập thể đánh.

Anh ta tuy bị công nhận là kẻ lưu manh, nhưng anh ta chưa từng chạm vào một cọng cỏ nào trong đại đội.

Làm gì cũng là anh ta hô bạn dẫn bè tới đi đại đội Hoắc Kỳ quậy phá.

“Cái gì mà người một nhà?” Hạ Hồng Mai hỏi.

“Tóm lại cô ấy không được.”

Ý là vẫn muốn cô ta?

Vậy sao được!

“Vậy anh chờ chút, tôi sẽ tìm cơ hội hẹn Phùng Thiến Vân ra.”

Dương Hải Sinh dùng sức kéo tóc Hạ Hồng Mai xuống, “Thanh niên trí thức Phùng đã không để ý tới cô, cô làm thế nào hẹn cô ấy ra?”

Đương nhiên, anh ta cũng vì nhìn thấy Phùng Thiến Vân và Tần Chi thân thiết, lúc này mới nghỉ tâm tư.

Vẫn là câu nói kia, anh ta không muốn bị đánh.

Về phần Hạ Hồng Mai, là chính cô ta tiến đến, cũng không trách được anh ta.

 “Vậy anh muốn thế nào?”

“Cô làm vợ cho tôi đi.”

“Không được! Tôi phải về thành, có người chờ tôi ở trong thành.”

“Vậy để gã ta chờ!”

Dương Hải Sinh nảy sinh ác độc, chuẩn bị cho Hạ Hồng Mai chút sắc mặt để xem, khiến cô ta khuất phục.

“Dừng tay!” Là Tưởng Vệ Đông.

Anh ta đang chuẩn bị tìm một nơi yên tĩnh diễn tập lần sau nhìn thấy Tần Chi nên biểu hiện như thế nào, thấy có người bắt nạt Hạ Hồng Mai, vội vàng lên tiếng quát lớn.

Mặc dù nơi này cách nơi đại đội ở khá xa, nhưng hô to một tiếng, vẫn có thể nhanh chóng gọi người tới.

“U, người cô chờ là gã ta à.” Dương Hải Sinh cười khẽ, “Đã như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng, cô cho tôi năm trăm đồng, chuyện này xem như xong, bằng không, cũng đừng trách tôi.”

Nói xong, Dương Hải Sinh liền đi, lúc đi ngang qua Tưởng Vệ Đông, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, còn cười với anh ta: “Lá gan rất lớn, người phụ nữ như vậy cũng dám nhận.”

“Cô không sao chứ?” Sau khi xác định Dương Hải Sinh rời đi, Tưởng Vệ Đông đỡ Hạ Hồng Mai dậy.

“Không sao, cám ơn anh, thanh niên trí thức Tưởng, nếu không có anh, tôi cũng không biết sẽ thế nào.”

“Không cần cám ơn, có muốn tôi cùng cô đi tìm đại đội trưởng không?”

“Không cần!” Hạ Hồng Mai vội vàng nói, “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, cám ơn anh.”

Hạ Hồng Mai điên rồi mới có thể nháo chuyện này ra, ảnh hưởng đến chuyện đề cử danh ngạch đại học.

Nếu không, vừa rồi cô ta đã có thể hét lên, cô ta cũng không phải không có miệng.

Chỗ Dương Hải Sinh, cô ta chỉ có thể trước nghĩ cách kéo dài, chờ cô ta lấy được danh ngạch, là có thể thoát thân khỏi tất cả chuyện này.

Trải qua chuyện này, Hạ Hồng Mai càng ngày càng cố chấp đối với danh ngạch, một khắc nào đó, cô ta thậm chí trách mình lúc trước quá nhân từ nương tay với Phùng Thiến Vân, cứ trực tiếp đẩy người xuống hồ Cửu Sơn mặc kệ chuyện gì cũng không quan tâm cho rồi.

“Cô về sau không nên một mình lên núi thì tốt hơn, Tần Chi ở ngay chân núi, cô muốn lên núi có thể tìm cô ấy cùng đi.” Tưởng Vệ Đông đột nhiên nói một câu như vậy.

Lời này nói, giống như anh ta và Tần Chi rất quen thuộc, có thể tùy ý sắp xếp cuộc sống của Tần Chi.

Hạ Hồng Mai sẽ nghe lời hiểu ý, Tưởng Vệ Đông vừa nói như vậy, cô ta đã hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.

“Anh và Tần Chi?” Hạ Hồng Mai ý vị thâm trường cười nói, “Các người, tốc độ thật sự nhanh đấy.”

“Không đâu, không đâu, tôi vẫn đang theo đuổi cô ấy.” Tưởng Vệ Đông cũng không trực tiếp nhận chuyện hư ảo này.

“Tôi nghĩ, nữ đồng chí các cô trong lúc ở cùng nhau dễ nói chuyện, cô và cô ấy khi ở cùng nhau, giúp tôi nói lời tốt.”

Không còn cách nào khác, bên cạnh Tần Chi có Phùng Thiến Vân rõ ràng là người phản đối, anh ta phải tìm một người cùng phe với anh ta để đối kháng với Phùng Thiến Vân.

“Chuyện này không thành vấn đề, lần sau tôi tìm Tần Chi nói chuyện, khẳng định sẽ nói tốt cho anh.” Hạ Hồng Mai sảng khoái đồng ý, về phần đến lúc đó có nói hay không, còn không phải tùy cô ta sao?

“Vậy tôi cám ơn cô trước.” Tưởng Vệ Đông cười nói.

Sau đó, anh ta lấy ra một tấm phiếu đường từ trong túi đưa cho Hạ Hồng Mai: “Nam đồng chí chúng tôi không thích ăn ngọt, tấm phiếu này, coi như quà cảm ơn của tôi.”

Hạ Hồng Mai nhận lấy phiếu kẹo, giọng nói thành khẩn hơn: “Tôi đang suy nghĩ xem nên tác hợp các người thế nào.”

“Vậy nếu chúng tôi thành công, tôi chuẩn bị hậu lễ cho cô.”

Tưởng Vệ Đông rất biết hiệu quả của hai bút cùng vẽ, huống hồ, hiện tại anh ta cũng không thiếu tiền.

Nhanh chóng hoàn thành việc Khổng Văn Hồng giao phó mới là mấu chốt, sau đó còn không phải là chuyện tốt chờ hưởng à.

Chắc hẳn kiếp trước cũng xảy ra chuyện tương tự, Hạ Hồng Mai nhận được chỗ tốt của Tưởng Vệ Đông, cho nên chế tạo cơ hội khắp nơi cho anh ta.

Nhưng mà, đời này Hạ Hồng Mai còn không kịp làm gì với Phùng Thiến Vân, cũng không kịp thực thi kế hoạch bà mai gì, một tiếng sét giữa trời quang đã chấn động khiến cô ta mơ hồ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp