Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 31


4 tuần

trướctiếp

Có bọc nhỏ tự mình chọn lựa làm bằng chứng, cuối cùng, ông còn tìm được vị bác sĩ cùng rời khỏi Hương Khê kia, nhờ anh ta nhìn xem An Văn có phải là đứa bé được dời đi kia hay không, được bác sĩ xác nhận.

Lúc này ông ấy mới không hoài nghi thân phận của An Văn, ôm đứa bé về nhà.

“Ồ, ai thiếu đạo đức như vậy, ném bọc chăn nhà chúng ta xuống đất?” Một bà lão bọc chăn lên bị dùng sức đập vài cái, miệng mắng chửi, “Thật sự là đến đòi nợ, vừa ra đời đã có hồng thủy, không cho người ta sống yên ổn.”

Vẻ mặt bà lão mất hứng, cầm bọc chăn rời đi.

Một màn này, An Lập Tín đã rời đi không biết, y tá bận rộn cũng không phát hiện.

An Quỳnh nghe An Lập Tín kể lại, không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.

“Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?” An Quỳnh nghi hoặc.

An Lập Tín lắc đầu, sau khi tự mình xác nhận thân phận đứa bé mới ôm về, sao có thể phạm sai lầm chứ?

Nếu không phải hiểu rõ tính cách của An Quỳnh, biết cô ấy không phải là người không có mục tiêu, đổi lại là người khác nói với mình rằng cháu gái bị ôm nhầm, ông ấy có thể trực tiếp đánh người ta ra ngoài.

Chuyện cũ của mười bảy năm trước rất khó tra xét, hơn nữa sau khi Hương Khê bộc phát hồng thủy, rất nhiều người trực tiếp rời đi, định cư ở nơi khác, ngay cả tìm kiếm cũng khó.

“Ông nội, Tần gia có phải là vì trận hồng thủy kia đến kinh thành nương tựa thân thích rồi định cư luôn hay không.” An Quỳnh nhớ tới Tần Chi từng nói, quê của cô ở ngay tỉnh Hồ.

Quá nhiều trùng hợp thì không phải trùng hợp, chuyện ấy An Quỳnh biết, An Lập Tín càng biết.

“Cháu đi điều tra kỹ Tần gia, sau đó nghĩ cách tìm bác sĩ sở y tế Hương Khê năm đó và y tá tiếp nhận đứa bé trong trạm y tế trấn.” An Quỳnh nói.

“Được.”

An Quỳnh có hơi lo lắng liếc mắt nhìn An Lập Tín, An Lập Tín phất tay ý bảo cô ấy đi ra ngoài, ông ấy muốn một mình bình tĩnh.

An Văn ở trong phòng đợi rất lâu cũng không thấy có người đến dỗ cô ta, tức giận đấm gối đầu.

Không hề biết quan tâm cô ta!

Cô ta thích Lỗ Phái Triết thì sao? Cô ta vì Lỗ Phái Triết thi vào đoàn văn công lại làm sao vậy?

“Không hề hiểu tôi, quả nhiên không phải con ruột...” Nói tới đây cô ta mới giật mình nhận ra mình nói sai, gắt gao che miệng, cảm xúc tức giận lập tức rút đi, chỉ còn lại kinh hoàng.

Ngày hôm sau, cô ta không nhịn được, lén lút đi đến gần đại tạp viện Tần gia cư trú.

Từ lần trước Phùng Thiến Vân và Tần Chi nói chuyện rất vui vẻ, còn xác định quan hệ bạn tốt, Tần Chi lại nguyện ý lắng nghe cô ấy nói chuyện, nên Phùng Thiến Vân phảng phất tìm được tổ chức.

Lúc bắt đầu làm việc, Phùng Thiến Vân quán triệt đầy đủ phương châm không hành động một mình, bắt được khoảng không sẽ kề sát vào bên người Tần Chi, ngay cả đồ ăn vặt cũng cầm theo hai người, nhiệt tình hận không thể trực tiếp đút vào trong miệng Tần Chi.

Tần Chi:...

Tần Chi cũng không thể chỉ ăn của người khác, lén lút nhét chút thịt khô mình chế biến cho Phùng Thiến Vân.

Một đến hai đi, hai người đến thật sự có chút ý tứ bạn tốt.

Đương nhiên Phùng Thiến Vân chỉ là lúc bắt đầu công việc thích tìm Tần Chi nói chuyện, sau khi kết thúc công việc rất ít khi tới chân núi quấy rầy Tần Chi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tần Chi đồng ý qua lại với Phùng Thiến Vân.

Hôm nay sau khi làm việc, Tần Chi bị Tưởng Vệ Đông “trong lúc lơ đãng” ngăn cản đường đi, anh ta bày ra một tư thế rất đẹp trai, trước khi Tần Chi nói chuyện bắt đầu đọc diễn cảm thơ ca.

Tần Chi:...

Cô nhớ lại, kiếp trước Tưởng Vệ Đông đã dùng chiêu này để lại ấn tượng sâu sắc cho cô.

Khi đó ánh mặt trời chiếu lên người Tưởng Vệ Đông, cùng với âm thanh anh ta đọc diễn cảm, khiến Tần Chi cảm thấy cuộc sống dường như trong nháy mắt này tràn ngập ánh sáng và dịu dàng, khiến người ta nhìn thấy hy vọng, không nhịn được chờ mong.

Tần Chi hiện tại: ······

Cô cảm thấy, anh chồng cũ này nhìn qua vừa giả bộ vừa dầu mỡ.

Tần Chi bật cười, thầm trào phúng kiến thức kiếp trước của mình nông cạn.

Người tốt có ai mà theo đuổi con gái trước tiên thể hiện tính ưu việt của mình, sau đó cố ý vô tình chèn ép đối phương?

Có ai sau khi thành đối tượng, thì tìm mọi cách để nữ đồng chí giúp anh ta chia sẻ lao động?

Có ai làm đối tượng nhiều năm lại không đề cập đến kết hôn, kéo nữ đồng chí thành người lớn tuổi chưa kết hôn?

À, quên mất, anh ta nhận tiền làm việc.

Nhưng Tần Chi luôn cảm thấy bản tính anh ta là như thế.

Nghĩ như vậy, Tưởng Vệ Đông thật đúng là cặn bã.

Ừ, còn quên nói chuyện anh ta bỏ vợ bỏ con.

Cảm giác anh ta càng cặn bã.

Quá dầu mỡ.

Tần Chi không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, kiếp trước cô rốt cuộc xem trọng Tưởng Vệ Đông ở điểm nào?

Nếu không phải là bây giờ giữa ban ngày ban mặt, cô còn muốn hung hăng tát chính mình hai cái, sau đó đánh người đàn ông tạo hình ghê tởm trước mắt một trận.

Loại từng quyền đến thịt.

Tưởng Vệ Đông ngâm nga đọc diễn cảm xong, đang muốn làm bộ như quay đầu mới nhìn thấy Tần Chi, liền đứng trước mặt một người.

Phùng Thiến Vân hai tay chống eo, tức giận nhìn Tưởng Vệ Đông, người này quả nhiên không có ý tốt với Tần Chi.

Khổng Văn Hồng muốn làm gì?

Ngàn dặm xa xôi thu mua người theo đuổi Tần Chi, sau đó bội tình bạc nghĩa?

Đây là muốn thông qua thương tổn Tần Chi đạt được mục đích thương tổn cô ấy?

Lúc trước cô ấy không nhịn được lén mắng An Văn hủy hoại cuộc đời người khác, bị anh ta biết?

Chết tiệt!

Tần Chi trêu ai chọc ai?

Khổng Văn Hồng đúng là một tiểu nhân!

Hừ!

Cũng may, tất cả đều đã bị cô ấy nhìn thấu, cô ấy nhất định phải bảo vệ Tần Chi, không để cô ấy bị người tính kế.

“Anh làm gì lại cản đường nữ đồng chí?” Phùng Thiến Vân lớn tiếng dọa người, lên tiếng chỉ trích.

Tần Chi lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ cười cười, trong lòng lại có hơi ấm áp, đây là lần đầu tiên trong hai đời có người kiên định đứng ở trước mặt mình bảo vệ mình.

Cô cũng không thể để một mình bạn cô chắn ở phía trước, còn mình lại trốn tránh.

Tần Chi tiến lên vài bước song song đứng với Phùng Thiến Vân, giằng co với Tưởng Vệ Đông.

“Thanh niên trí thức Phùng, cô hiểu lầm rồi, tôi không muốn cản đường ai.” Tưởng Vệ Đông mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, lại có một tia tình ý, nhìn về phía Tần Chi, “Tôi chỉ cảm thấy nơi này núi tốt, nước tốt, người tốt, không nhịn được đọc thơ mà thôi.”

Nếu dựa theo lối mòn, bất kể ai nói tiếp một câu: “Núi tốt nước tốt, dễ hiểu, người anh nói về ai vậy?”

Tưởng Vệ Đông sẽ cười cười không có ý đáp, chỉ nhìn Tần Chi không dời mắt đi là được.

Sau đó, mọi người liền ồn ào, nữ đồng chí da mặt mỏng chút, không biết từ chối, lại cảm thấy Tưởng Vệ Đông làm người cũng không tệ lắm, không phải mắc câu rồi sao?

Đáng tiếc, người ở đây không nhiều lắm, ảnh hưởng đến sự phát huy của anh ta, Tưởng Vệ Đông cảm khái.

Chỉ có thể nói Tưởng Vệ Đông suy nghĩ nhiều.

Hiện thực là, Tần Chi cảm thấy không có ý nghĩ, cũng lười đáp, kéo Phùng Thiến Vân qua nói với Tưởng Vệ Đông một tiếng: “Vậy anh từ từ xem.”

Để lại Tưởng Vệ Đông ở tại chỗ hoài nghi nhân sinh.

Thế này không đúng.

Chiêu này anh ta đã đặc biệt nghiên cứu, dùng để dỗ dành nữ đồng chí quá chuẩn xác.

Anh ta cảm thấy, không phải vấn đề của mình, mà là sự xuất hiện đột ngột của Phùng Thiến Vân đã phá vỡ bầu không khí mà anh ta tạo ra.

Tưởng Vệ Đông tự cho là tìm được nguyên nhân nên không nổi giận, chuẩn bị tìm thời gian Phùng Thiến Vân không có ở đây lần nữa triển lãm mị lực của mình về phía Tần Chi.

Anh ta đang muốn rời đi, thì nhìn thấy cách đó không xa có nữ đồng chí nhìn anh ta, nữ đồng chí kia thấy Tưởng Vệ Đông nhìn qua, thẹn thùng chạy đi.

Thấy vậy, trái tim Tưởng Vệ Đông càng thêm ổn định.

Đúng vậy, chính là phản ứng này.

Anh ta đã nói chiến lược của anh ta không có vấn đề gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp