Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 30


4 tuần

trướctiếp

Kiếp sống quân lữ nhiều năm làm cho An Lập Tín rất nhanh tỉnh táo lại, lúc này, bất luận cảm xúc gì đều là dư thừa, nói lại chuyện năm đó, tìm được chân tướng chuyện này mới là quan trọng nhất.

Tuy nói như thế, nhưng tay cầm cốc nước của An Lập Tín vẫn run nhè nhẹ, cho thấy trong lòng ông ấy không bình tĩnh.

Đã bao lâu rồi ông không mất khống chế cảm xúc như vậy?

Lần trước mất khống chế như vậy là mười bảy năm trước khi chợt biết con trai út mất tích, có thể không còn trên nhân thế, con dâu nhỏ chín chết một sống, sống không thấy người.

“Mười bảy năm trước, từ khi chú cháu về nhà báo tin vui, ông đã tính cả ngày chờ chú cháu đón thím cháu về nhà.”

Ngữ điệu của An Lập Tín trầm thấp, nếu như ông ấy thật sự ôm nhầm đứa nhỏ, ông ấy làm sao xứng đáng với con trai con dâu nhỏ không biết sinh tử!

Mười bảy năm trước - -

Mắt thấy ngày sinh dự tính của Doanh Lan đã đến, An Dịch không chỉ không đưa người về, thậm chí ngay cả chút tin tức cũng không truyền về.

An Lập Tín nghỉ phép ở nhà cũng không an ổn, dứt khoát lấy công văn ra xem.

Không lâu sau, ông đặt công văn xuống, lại hỏi nhân viên bảo vệ một lần nữa: “Có điện thoại đến đây không?”

Cảnh vệ viên đứng nghiêm cúi chào, đáp: “Báo cáo thủ trưởng, không có!”

“Cậu đi đi.”

Sau khi đuổi cảnh vệ viên đi, An Lập Tín có hơi đứng ngồi không yên.

Doanh Lan sắp sinh, hoặc là đã sinh, với hiểu biết của ông đối với An Dịch, ông ấy hẳn là sớm an bài tốt thời gian khởi hành về kinh thành.

Hoặc là, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông ấy cũng sẽ nghĩ biện pháp thông báo cho ông một tiếng mới đúng.

Đáy lòng của ông không tự chủ được dâng lên dự cảm không tốt, ông ấy lại không nhìn nổi bất kỳ công văn nào, đi qua đi lại trong phòng sách, lấy kỳ hạn đè xuống lo lắng và phiền não trong lòng.

“Báo cáo!” Cũng không lâu lắm, cảnh vệ viên ở cửa hô báo cáo.

“Vào đi.”

“Thủ trưởng, vừa rồi phòng trực ban nói có người muốn đưa thư cho ngài, bị ngăn lại, người nọ nói là được người nhờ vả.”

“Thư đâu?” Trái tim An Lập Tín đập mãnh liệt.

“Ở đây.” Cảnh vệ viên đưa hai tay lên.

“Cậu đi ra ngoài trước đi.”

Sau khi cảnh vệ viên rời đi, An Lập Tín hít sâu một hơi mở phong bì ra.

Bên trong chỉ có một tờ giấy, trên tờ giấy là một dãy ký tự kỳ quái, ký tự này người khác không biết, An Lập Tín lại biết, là chữ viết sử dụng trong tộc Doanh Lan.

Nhưng đáng tiếc, ông ấy chỉ biết, lại không nhận ra.

Cất kỹ tờ giấy, ông ấy đi ra khỏi phòng sách, gọi cảnh vệ viên tới, hỏi: “Người đưa thư đâu?”

“Vẫn còn trong phòng trực ban.”

“Đi xem thử.”

An Lập Tín nhìn thấy người đưa thư, hỏi vài câu, không có tin tức hữu dụng gì, đối phương nhận ủy thác của thân thích, hơn nữa thư đưa đến khu gia đình quân khu, lúc này mới đồng ý đi một chuyến.

“Họ hàng của cậu ở đâu?” An Lập Tín hỏi.

“Người đó là từ tỉnh Hồ tới.” Đối phương trả lời.

An Lập Tín nói cám ơn xong, thì bảo người trở về.

Về đến nhà, ông ấy đặt tờ giấy lên bàn sách, bắt đầu tìm sách, ông ấy nhớ rõ mấy ngày Doanh Lan ở nhà đều cầm một quyển sách đọc, không biết bên trong có thể có ký tự để lại để tham khảo hay không.

“Ông nội, mau ăn cơm với cháu đi.”

An Quỳnh gõ cửa phòng sách, hùng hùng hổ hổ chạy vào, nhìn thấy tờ giấy trên bàn, thuận miệng đọc: “Sở y tế Hương Khê, không bắt được, mong mau đến.”

“Ông nội, đây là thím nhỏ viết đúng không, chú thím nhỏ trở về sao?”

“Thím ấy để lại giấy cho ông làm gì?” An Quỳnh khó hiểu hỏi, còn nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô ấy còn rất thất vọng.

An Lập Tín buông quyển sách trong tay xuống: “Cháu biết những chữ này?”

An Quỳnh gật đầu: “Thím nhỏ dạy, biết không nhiều lắm, vừa vặn, mấy chứ này cháu đều biết.”

 “Xác định những chữ này có ý này sao?” An Lập Tín nghiêm túc hỏi.

“Xác định, thím nhỏ dạy nhiều lần mà, cháu làm sao có thể nhớ lầm.” An Quỳnh ưỡn ngực nhỏ, trí nhớ cô ấy rất tốt, rất được công nhận!

“Cháu nhớ rõ chuyện này.” An Quỳnh nghĩ đến thời kỳ đã từng phản nghịch, khắp nơi tự khen mình, có hơi xấu hổ.

Cô ấy sờ sờ mũi, nói: “Bây giờ nghĩ lại, thím nhỏ có phải sớm biết gì hay không, cho nên mới cố ý dạy cháu phân biệt mấy chữ kia?”

An Lập Tín gật đầu, tán thành cách nói của An Quỳnh, tiếp tục nói tiếp: “Bọn họ rõ ràng chỉ cần gọi điện thoại, gửi một bức điện tín là có thể truyền tin cho ông, nhưng lại nhờ người chuyển tờ giấy, trên tờ giấy còn là chữ dùng của tộc thím nhỏ của cháu, lúc đó ông cảm thấy không tốt.”

Đây cũng là nguyên nhân ông tự mình đi Hồ Tỉnh.

“Vậy ở tỉnh Hồ đã xảy ra chuyện gì?” An Quỳnh lại hỏi, “Tại sao sau đó ông nói là thiếu chút nữa không đón được An Văn?”

An Lập Tín thở dài, nói: “Lúc ông chạy tới sở y tế Hương Khê, bên kia đã bị lũ quét tàn sát bừa bãi một lần.”

Khi ông đến, khắp nơi đều là hiện tượng hỗn loạn, tất cả mọi người đang la hét, cứu người, tự cứu mình, chạy trốn.

Tất cả mọi người không dám ở bên kia lâu, bởi vì, nương theo lũ quét mà đến, tùy thời sẽ bộc phát đất đá trôi, đó là một hồi tai nạn khác.

An Lập Tín vất vả lắm tìm được một nam đồng chí mặc áo blouse trắng, vội vàng lôi kéo người hỏi: “Đồng chí, trẻ sơ sinh trong viện y tế ở đâu?”

“Đứa trẻ mới sinh đã được ôm đến bệnh viện y tế trên trấn rồi.” Sau khi nói địa chỉ, anh ta vội vàng thúc giục An Lập Tín, “Ông mau đi đi, nơi này nguy hiểm!”

An Lập Tín gật đầu đồng ý, thuận tay giúp đỡ cứu mấy người, cùng dân bản xứ đỡ nhau rời đi.

Sau khi đến bệnh viện y tế thị trấn, ông vội vàng hỏi thăm tung tích của đứa trẻ sơ sinh được chuyển đến từ sở y tế Hương Khê.

Nghe y tá nói em bé sơ sinh được sắp xếp rất tốt, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Vị y tá kia nói cho ông biết, sở y tế Hương Khê chỉ chuyển đến một bé gái, nhưng không có tin tức gì về sản phụ.”

Khi An Lập Tín nhìn thấy An Văn, cô ta đã được y tá rửa sạch, thay chăn, trên người không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận.

Hỏi y tá mới biết được, bọc ban đầu bị bẩn không ra gì, cô ấy đã cầm đi giặt.

“Xin hỏi, bọc kia có thể cho tôi xem không?”

Y tá hiểu An Lập Tín muốn xác nhận đứa bé có phải là người ông muốn tìm hay không, đây là chuyện lớn.

Hơn nữa ông mặc quân trang, khí thế lẫm liệt, cô ấy nhiều thêm chút kiên nhẫn, gật gật đầu, đi một chuyến tới nơi phơi quần áo, cầm lại một bọc chăn qua.

Y tá đưa bọc chăn còn chưa khô cho An Lập Tín, hỏi: “Đây có phải là của nhà ông không?”

An Lập Tín nhận túi chăn, liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là thứ mình tự chọn lựa sau đó gửi thư cho bọn An Dịch.

“Là của nhà chúng tôi.”

An Lập Tín nắm chặt bọc chăn, tìm được cháu gái nhỏ rồi, An Dịch và Doanh Lan đâu?

Có phải......

Nghĩ đến lũ bất ngờ lúc trước, ông ấy không dám nghĩ sâu hơn.

Ôm bọc chăn, là y tá đưa đứa bé cho ông.

Đây là sinh mệnh kéo dài của An Dịch và Doanh Lan, cũng là an ủi của bọn họ.

“Đồng chí, ông đến thật đúng lúc.” Y tá tay chân lưu loát bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô ấy nói, “Viện y tế thị trấn chúng tôi cũng phải tạm thời rút lui, đứa bé này vốn đã được một gia đình không có con nhìn trúng muốn nhận nuôi.”

“Ông đã nhiều lần xác nhận với y tá kia, đứa bé được chuyển từ Hương Khê tới chỉ có một đứa này.” Chân mày An Lập Tín nhíu thành chữ Xuyên.

Y tá kia một lần lại một lần cam đoan An Văn là đứa bé duy nhất từ bệnh viện y tế Hương Khê chuyển tới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp