Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 28


4 tuần

trướctiếp

“Ai......” Đảo mắt, Phùng Thiến Vân lại thở dài, “Ngẫm lại còn tức giận, biết rõ là Hạ Hồng Mai hại tôi, còn không thể tố cáo cô ta, thật sự làm cho người ta buồn bực.”

Phùng Thiến Vân không hè có bất cứ phòng bị nào nói lời phàn nàn với bạn mới quen.

Tần Chi rót cho cô ấy ly nước, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Cô không biết, sau khi tôi được cô cứu, Hạ Hồng Mai nắm lấy cơ hội biểu hiện quan tâm ở trước mặt tôi, cướp bưng trà đưa nước, biểu hiện tình chị em sâu đậm. Tôi thật sự là chán muốn chết!”

Cô ấy giúp mang túi lưới đến nhà chính, cầm lấy chổi lông gà làm bộ làm tịch giúp quét bụi.

“Nếu lúc này tôi chỉ ra xác nhận cô ta chính là người đẩy tôi xuống nước, tất cả mọi người sẽ nói tôi là sói mắt trắng.”

“Đương nhiên, ngoại trừ cô.”

Phùng Thiến Vân thật sự rất biết nói, từ phun tào Hạ Hồng Mai giả tình giả ý, đến cô ở kinh thành sao lại cùng xuất hiện với An Văn, liên miên cằn nhằn nói đến khi trời tối, thành công cọ bữa cơm tối, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Ngô Mộ Trình căn cứ theo lời dặn của Bạch Bì đến nhà kho ở ngoại ô cứu được hai đồng chí nằm vùng trở về, đưa đến bệnh viện y tế thị trấn chữa trị.

Từ vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ có thể thấy, trạng thái của hai đồng chí không tốt lắm.

Nhớ lại lúc mới tìm được bọn họ, bộ dáng hai vị đồng chí máu chảy đầm đìa, sắc mặt Ngô Mộ Trình càng thêm khó coi.

Anh ấy giao cho hai cảnh sát canh giữ, rồi trở lại đồn công an thị trấn tìm Bạch Bì.

Nhìn sắc mặt không tốt của Ngô Mộ Trình, Bạch Bì không nhịn được hoảng hốt.

Không phải chứ, nơi anh ta nói không có vấn đề mà, đúng là nhốt hai người bị Hoa cô nhận định là nằm vùng kia.

Chẳng lẽ lúc trước mình hạ tay thật sự quá nặng, người đã đi rồi?

Không thể, bản thân tự dưỡng đựo, anh ta là người chuyên nghiệp, anh ta không thể thất bại như thế.

Anh ta lộ ra một khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Đồng chí cục trưởng, người, có đó không?”

Hỏi có tìm thấy người hay không, cũng là hỏi người còn sống hay không.

Ngô Mộ Trình không nói gì, kéo ghế lại, ngồi trước mặt Bạch Bì, nói: “Nói hết những gì cậu biết đi, nếu không, tôi sẽ biến cậu thành bộ dạng của hai đồng chí kia.”

Chính anh ta tự nhận thức xem trạng thái như vậy, người còn có thể còn ở đây hay không.

Bạch Bì:......

“Những gì tôi biết đều đã nói rồi, thật đấy.” Bạch Bì chỉ lên trời thề, “Tôi mới gia nhập tổ chức này chưa được bao lâu đâu.”

“Này không sao chỉ có thể đi theo đàn bà, cục trưởng đồng chí, ngài phải rõ ràng. Ngài đi thẩm vấn Hoa Cô đi, cô ta đã trà trộn vào hàng nguyên lão, gần như mọi chuyện trong tổ chức, bà ta đều biết.”

Khai, thì không thể khai.

Không khai, không chắc còn có thể may mắn giữ mạng không, khai, cho dù công an không định tội chết cho anh ta, tổ chức cũng có thể róc thịt anh ta.

Cho nên, đạo hữu chết bần đạo không chết, Hoa Cô, xin lỗi nhé.

Thấy Ngô Mộ Trình thờ ơ, Bạch Bì còn nói thêm: “Rất nhiều làm ăn trong tổ chức Hoa Cô đều sẽ dính tay chia một chén canh.”

“Thật sự!”

Đi hỏi cô ta đi.

Hoa Cô ngã xuống, vị trí của cô ta sẽ trống không, không chừng anh ta còn có thể nhặt lời đấy.

Anh ta cũng không nói dối, anh ta đúng thật chính thức gia nhập tổ chức chưa bao lâu, chỉ cần Hoa Cô nói chuyện tử tế, không bán đứng anh ta, anh ta nhất định có thể bình yên vô sự đi ra đồn khỏi công an.

Ấn tượng đầu tiên của Ngô Mộ Trình đối với Bạch Bì chính là, người này là một tên nhát gan, dùng tay chân một chút chắc chắn có thể khiến anh ta nôn ra không ít thứ.

Nào biết đâu được, đây cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu.

Chỉ trách lúc trước Bạch Bì bị bắt quỳ quá nhanh, khiến Ngô Mộ Trình nhìn lầm.

Tuy nhiên, chuyện này cũng cho thấy Bạch Bì ngụy trang rất tốt.

Ngô Mộ Trình càng muốn đào sâu vào người anh ta.

Anh ấy cũng không vội, khi bắt được người, anh ấy ngay lập tức liên lạc với An Quỳnh, cô ấy đã phái người tới giao nhận.

Đến lúc đó, anh ấy cũng sẽ đi theo.

Bởi vì trời xui đất khiến tham gia, anh ấy được thuyên chuyển đến Cục Công an thủ đô, tham gia vào quá trình điều tra phá án.

Sau khi An Quỳnh trở về kinh thành, cùng Tào Xán Dương đến tổng viện quân y tiếp nhận kiểm tra của viện trưởng Quản trước, kết quả không có sự khác biệt quá lớn với viện y tế thị trấn.

Tuy nhiên, Quản Thư Lâm có hỏi riêng xem liệu có ai đó đã giúp họ điều trị trước khi được đưa đến sở y tế thị trấn hay không.

Căn cứ vào phán đoán của ông ấy, tốc độ hồi phục vết thương của họ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường, chênh lệch rất lớn so với tốc độ hồi phục vết thương trước đó của họ.

Ông ấy còn nói, có một chuyện vô cùng kỳ quái, căn cứ vào phân tích của ông ấy, vết thương của cô ấy và Tào Xán Dương hẳn đều là vết thương bị xuyên qua.

Còn nói, vết thương An Quỳnh ở bả vai, hồi phục tốt không ảnh hưởng gì, hồi phục không tốt, không thể mang vác vật nặng, không thể làm việc tinh tế, chỉ có thể lui ra khỏi quân đội, nhưng mạng sống khẳng định vẫn còn ở đó.

Vết thương của Tào Xán Dương ở giữa ngực, nếu phán đoán của ông ấy chính xác, Tào Xán Dương hầu như không có khả năng sống sót.

Nhưng Tào Xán Dương lại sống rất tốt!

Đối mặt với nghi vấn của Quản Thư Lâm, An Quỳnh và Tào Xán Dương đều nói rằng lúc đó họ đã bất tỉnh, cho nên không biết gì.

Tào Xán Dương thật sự không biết, cho dù có suy đoán, cũng là suy nghĩ từ phương hướng thần y.

An Quỳnh thì có những suy nghĩ khác.

Nhưng hai người đều ăn ý không nói gì.

Sau khi nghe câu trả lời của họ, trong những ngày gần đây Quản Thư Lâm làm bác sĩ cả đời này đang tự nghi ngờ bản thân sâu sắc.

Đúng thế, An Quỳnh chỉ có thể yên lặng nói tiếng xin lỗi.

Chuyện có liên quan đến Tần Chi, cô ấy cẩn thận hơn nữa cũng không quá đáng.

Về đến nhà, chào mẹ Triệu một tiếng, nói cơm tối sẽ ăn ở nhà, An Quỳnh liền trở về phòng của mình.

Dì Triệu nhìn An Quỳnh lưu loát lên lầu, cảm thấy rất kỳ quái.

Trước đây cô ấy về nhà không thấy An Văn sẽ quan tâm mấy câu, lần này sau khi trở về lại không hỏi đến tung tích của An Văn nữa.

Nhưng, An Quỳnh từ nhỏ là một người có chủ ý, làm việc luôn có dụng ý của cô ấy.

Không biết lần này An Văn lại làm chuyện gì quá đáng.

Trong lòng mẹ Triệu nghĩ gì, An Quỳnh không biết, sau khi trở lại phòng, cô ấy lấy ra một góc giấy vàng vẫn để bên người, đã cháy đen.

Khi cô vừa lái xe qua một khúc cua, một chiếc xe tải lớn lao tới.

Cô ấy đánh mạnh tay lái, nhưng căn bản không kịp.

Ngay khi cô ấy nghĩ cô ấy sẽ đâm vào chiếc xe tải lớn kia, trái tim cô ấy nóng rực.

Sau đó, tình huống vô cùng nguy hiểm, cô ấy và xe tải lớn lại an toàn tránh qua, người xe đều bình an.

Không thể tin được!

Nhưng sự thật lại đã xảy ra với chính cô ấy!

Xe tải lớn nhanh chóng chạy trốn, sau khi cô báo cáo chuyện này với cấp trên, về đến nhà, mới có thời gian lấy giấy gấp ra xác nhận.

Ngón tay An Quỳnh nhẹ nhàng vuốt ve một góc giấy vàng nhạt.

Quả nhiên, em gái Tần Chi của cô ấy, không phải người bình thường.

Đồng thời, cô ấy gần như có thể xác định, thương thế dị thường trên người cô ấy và Tào Xán Dương khẳng định cũng có liên quan với Tần Chi.

Giờ phút này, tình cảm của An Quỳnh đối với Tần Chi đã xảy ra chút biến hóa vi diệu.

Từ chị gái thuần thương tiếc em gái, biến thành đặt cô ấy và Tần Chi ở cùng một tiêu chuẩn, lại có hơi kỳ lạ, tìm tòi nghiên cứu và sùng bái.

Cô ấy sờ lên vết thương bả vai của mình, thần sắc ngưng trọng nhìn ra ngoài cửa sổ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp