Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 27


4 tuần

trướctiếp

Phùng Thiến Vân hít sâu một hơi, nghĩ đến mình trước đây thỉnh thoảng dỗi Tần Chi vài câu, không tránh được có vài phần chột dạ.

Cô ấy nắm chặt túi lưới nặng trịch, chân phải bất an đá nhẹ.

Cửa sân mở ra, sợ bị từ chối ngoài cửa, cô ấy vội lộ ra khuôn mặt tươi cười, túi lưới trên tay vung lên trước mặt Tần Chi: “Tôi tới để cảm ơn, túi lưới này hơi nặng, tôi xách vào cho cô.”

Phùng Thiến Vân thuận lợi vào cửa thầm khen mình thông minh.

Tần Chi nhìn ra tâm tư của cô ấy, lại không đâm thủng.

Tới cửa là khách, cô dùng ống trúc rót ly nước cho cô ấy.

Đương nhiên, hiện tại cô đã không còn thiếu ly tráng men đãi khách nữa.

Tuy nhiên, cô thích sử dụng ống tre như một chiếc cốc dùng một lần, sạch sẽ lại vệ sinh.

Tần Chi còn chưa mở miệng, Phùng Thiến Vân nổi tiếng trống trong lòng khiến tinh thần hăng hái nói: “Tần Chi, tôi xin lỗi cô trước, trước kia tôi nói chuyện không qua đầu óc, xin lỗi cô!”

Nói xong, cô ấy còn đứng lên, cúi đầu về phía Tần Chi.

Tần Chi:...

Tần Chi vội né tránh, nói: “Chuyện đã qua, đừng nhắc lại nữa.”

Phùng Thiến Vân ngoại trừ miệng hư một chút, lại không hề làm chuyện gì bất lợi với cô, chỉ nói chuyện kiếp trước cô ấy có lòng tốt nhắc nhở, Tần Chi cũng sẽ không so đo.

Thực sự so đo, mấy ngày hôm trước cô khoát tay áo bàng quan là tốt rồi, dù sao kiếp trước, Phùng Thiến Vân mặc dù chịu chút đau khổ, tổn thất chút tiền phiếu, cuối cùng vẫn là toàn thân trở ra.

“Hu hu hu cô thật sự là một người tốt, trước kia mắt tôi thật sự mù, tin tưởng Hạ Hồng Mai, còn nhằm vào cô khắp nơi.”

Phùng Thiến Vân vì Tần Chi nhẹ nhàng nói một câu, lần nữa không kiềm chế được, đã có ngăn cách trong lời nói đối với Hạ Hồng Mai.

Tần Chi kinh ngạc nhìn Phùng Thiến Vân, không nghĩ tới, cô ấy so với tưởng tượng của mình nhạy bén hơn nhiều.

Có thể ý thức được Hạ Hồng Mai không có ý tốt thì tốt rồi, đỡ phải nghĩ cách nhắc nhở.

Không đợi Tần Chi nói gì, Phùng Thiến Vân đã kể lại một lần chuyện xảy ra ở bờ sông Cửu Sơn, so với lúc trước nói trong điện thoại còn tỉ mỉ hơn.

“Cô ta nói muốn tâm sự với tôi, nói trong lòng cô ta có ánh trăng sáng đang chờ cô ta trở về thành phố.”

Phùng Thiến Vân lau nước mắt, tiếp tục nói: “Cô ta còn lấy ra một chiếc khăn tay nam cho tôi xem, nói là tín vật đính ước của họ.”

“Trong khăn tay vuông có một mảnh lụa nữ, đợi khi gặp lại sẽ đổi lại, sau này làm vật gia truyền truyền lại.”

“Hu hu hu, tôi bị tình yêu bền bỉ tốt đẹp của bọn họ làm cho cảm động, lúc đi tới bờ sông Cửu Sơn, thần sắc cô ta bỗng nhiên hoảng loạn nói không thấy khăn tay đâu.”

“Tôi không cần nghĩ đã tìm với cô ta, cô ta còn nói cám ơn tôi, nói chờ tìm được khăn tay sẽ báo đáp tôi.”

“Sự báo đáp của cô ta là đẩy tôi xuống sông!” Cô ấy khóc càng đau lòng hơn.

Tần Chi nhìn cô ấy nước mũi nước mắt đầy mặt, có hơi không đành lòng nhìn thẳng, suy nghĩ một lát, rốt cuộc đứng lên tới nhà chính cầm chiếc khăn lông chưa từng dùng, nhúng nước ướt đẫm đưa cho cô ấy.

Lần trước An Quỳnh đưa tới rất nhiều thứ, bây giờ cô không cần phải lo lắng về đồ dùng sinh hoạt nữa.

Nhìn túi lưới trên bàn đá, ừ, vị nữ đồng chí khóc nhè này lại cầm đến một làn sóng nữa.

“Cảm ơn, Tần Chi, cô thật sự là một người tốt.”

Tần Chi được phát thẻ người tốt: ·····

“Tôi còn nhìn thấy một người đàn ông cởi quần áo muốn xuống nước!”

Lúc này Tần Chi thật sự phục rồi, khả năng quan sát của cô gái này cũng không ai bằng mà.

Rơi xuống nước, còn có thể quan sát được nhiều thứ như vậy, nếu không phải cô tự mình cứu lên, cô còn hoài nghi Phùng Thiến Vân biết bơi.

“Nấc~” Phùng Thiến Vân khóc đến nấc cục.

Hơi buồn cười quá rồi.

“Tần Chi, cám ơn cô đã cứu tôi!”

Nói xong, cô ấy lại đứng lên trịnh trọng cúi chào Tần Chi.

Tần Chi cũng đứng lên, nghiêng người tránh.

Đồng thời, ấn tượng đối với Phùng Thiến Vân cũng tốt hơn rất nhiều.

Cô trấn an Phùng Thiến Vân vài câu, sau đó nhắc nhở cô ấy gần đây không nên đi lại một mình, cũng không nên ở cùng một chỗ với Hạ Hồng Mai một mình.

Phùng Thiến Vân liên tục gật đầu.

Hai người lại nói mấy câu, Tần Chi đã chuẩn bị tiễn khách.

Phùng Thiến Vân bỗng nhiên có hứng thú nói chuyện phiếm.

“Tần Chi, tôi nói cho cô biết, hôm nay lúc bắt đầu làm việc, Tưởng Vệ Đông luôn lén quan sát cô.”

Tần Chi: !

Nghĩ đến kiếp trước Phùng Thiến Vân có nhắc nhở mình, mềm lòng, cô đang muốn hỏi Phùng Thiến Vân có phải đã biết gì hay không.

Phùng Thiến Vân đã nói Balabala một đống lớn, nói tất cả những gì ngày hôm qua nhìn thấy, nghe được, còn cả lai lịch thân phận của Khổng Văn Hồng.

“Tôi cũng đến cung tiêu xã.” Cô ấy nhìn quà cảm ơn mình cầm đến, có hơi không tốt nói, “Nhưng mà, tôi tránh hai người bọn họ, Khổng Văn Hồng quá dọa người, tôi không muốn bị ăn tát.”

Nói xong câu đó, cô ây có hơi hụt hơi, cảm thấy mình quá sợ hãi, vội vàng bổ sung một câu nói sang chuyện khác: “Lúc tôi từ khu nhà thanh niên trí thức đi ra, Tưởng Vệ Đông đang khoe đồng hồ nhãn Thượng Hải của anh ta.”

Tốt lắm, chơi cùng Phùng Thiến Vân, không cần mở miệng, chỉ cần nở lỗ tai là được.

“Cô làm đúng, biết rõ đánh không lại, còn mạo hiểm theo sau, rất không sáng suốt.”

Tần Chi thấy Phùng Thiến Vân có hơi bất an, trước tiên khẳng định cách làm của cô ấy.

“Bất cứ lúc nào, cũng nên đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

Lời của cô vừa dứt, mặt Phùng Thiến Vân đã nở nụ cười, cả người lập tức căng lên.

Không sai, cô ấy không phải sợ, cô ấy có chiến thuật rút lui!

Tin tức Phùng Thiến Vân đưa đến rất quan trọng, sau khi hai chữ “An Văn” cũng từ trong miệng của cô ấy nói ra, trong lòng Tần Chi có loại cảm giác sự thật lắng xuống.

Đường dây của Tưởng Vệ Đông và An Văn đã nối liền.

Lúc này, nếu cô thật sự là Tần Chi mười bảy tuổi, cô đã có thể chắc chắn mình chính là em gái chân chính của An Quỳnh.

Nhưng cô không phải, cô đã sống hồ đồ cả đời, chuyện quan trọng như thân thế này, không có chứng cứ xác thực, cô sẽ vĩnh viễn giữ nghi ngờ trong lòng.

Hiện tại, chỉ chờ bên An Quỳnh tìm được bằng chứng.

Không phải chứng minh An Văn là giả, mà là chứng minh Tần Chi là thật.

Nghĩ đến kiếp trước trước khi Phùng Thiến Vân rời đi đã nhắc nhở mình, ánh mắt Tần Chi nhìn cô ấy càng thêm nhu hòa.

Kiếp trước cuộc sống của mình rách nát, nhưng khi lơ đãng, luôn có người nguyện ý vá lại.

Ví dụ như Kim Hạnh, ví dụ như Phùng Thiến Vân trước mắt.

Cho nên, kiếp này, cô cũng nguyện ý đưa ra thiện ý của mình với các cô.

“Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, quà này cô cầm về đi, tâm ý tôi lĩnh.” Tần Chi cười nói.

Phùng Thiến Vân kiên trì, “Cô không nhận quà, tôi cảm thấy cô còn chưa tha thứ cho tôi.”

Cô ấy đã nói như vậy, Tần Chi cũng không từ chối nữa, nhận lấy túi lưới: “Tưởng Vệ Đông bên kia tôi sẽ cẩn thận, cô không cần lo.”

Nghe ý của Phùng Thiến Vân, Khổng Văn Hồng không phải người hiền lành gì, Tần Chi không muốn cô ấy bị liên lụy vào.

“Vậy không được, cô là bạn của tôi, còn là ân nhân cứu mạng của tôi, trong nhà Khổng Văn Hồng còn có vài phần thế lực, tôi phải che chở cô!”

Phùng Thiến Vân nói lời này rất có khí phách, Tần Chi nhất thời có hơi sững sờ.

“Là thật, Tần Chi, cô kéo ta từ trong nước lên, cứu mạng tôi, cô đúng lúc lên tiếng dọa tên lưu manh chạy, bảo vệ thanh danh của tôi. Nếu mục tiêu của Khổng Văn Hồng thật sự là cô, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

“Cám ơn.” Tần Chi thành khẩn nói cám ơn.

“Không cần cảm ơn, chúng ta là bạn tốt mà.”

Từ ân nhân cứu mạng biến thành bạn tốt.

Phùng Thiến Vân thấy Tần Chi không lên tiếng phản đối, trong lòng vui sướng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp