Mỹ Nhân Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Hệ Thống Trọng Sinh Về Thập Niên 70

Chương 26


4 tuần

trướctiếp

“Cô ta tính toán con cũng là vì muốn tranh thủ danh ngạch rời khỏi đại đội sản xuất Cửu Sơn, mẹ sẽ nghĩ cách để cô ta được như ý nguyện.” Lữ Niệm Hòa thản nhiên nói.

“Mẹ?”

Phùng Thiến Vân rất nghi ngờ, đồng chí Lữ là người muốn lấy đức báo oán sao?

Hiển nhiên, bà ấy không phải, Lữ Niệm Hòa tiếp theo nói một câu: “Nơi thanh niên trí thức xuống nông thôn rất nhiều, cô ta nếu không thích đại đội sản xuất Cửu Sơn, vậy đổi một nơi khác là được.”

Phùng Thiến Vân nghe hiểu ý của bà Phùng, cũng biết nơi kia chắc chắn không bằng đại đội sản xuất Cửu Sơn, nhưng cô ấy không có ý cầu xin.

Hạ Hồng Mai chịu khổ nhiều hơn mới tốt!

“Đúng rồi, vị thanh niên trí thức Tần kia đã cứu con kia, con nhớ phải cảm ơn người ta.” Lữ Niệm Hòa dặn dò, “Trên người còn tiền không? Con đi cung tiêu xã mua vài thứ thực dụng đưa cho người ta.”

“Đừng mua những thứ hào nhoáng, mua những thứ cần thiết trong cuộc sống ấy.”

“Mẹ bên này cũng sẽ chuẩn bị tốt quà cảm ơn, lúc đi đón con sẽ chính thức cảm ơn người ta.”

“Nhớ nói chuyện đàng hoàng với người ta!” Lữ Niệm Hòa nhấn mạnh giọng nói.

“Biết rồi, mẹ, con cũng không phải đồ ngốc!” Phùng Thiến Vân sau khi cúp điện thoại thì chuẩn bị đi cung tiêu xã mua chút gì đó thích hợp đưa cho Tần Chi.

Cô ấy đã nói với ông Vương rồi, ăn trưa ở thị trấn rồi mới về.

Phùng Thiến Vân ra khỏi bưu điện, rồi chuẩn bị đi về phía cung tiêu xã, tùy ý liếc mắt về phía nhà khách bên cạnh, lại nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây.

Đây không phải là người hầu của An Văn Khổng Văn Hồng sao?

Sao anh ta lại ở đây?

Mặc dù trong lòng Phùng Thiến Vân nghi ngờ, nhưng mình vừa mới gặp một hồi khó khăn, cũng không có ý tứ muốn truy cứu đến cùng.

Khi đang chuẩn bị làm như không nhìn thấy trực tiếp rời đi, cô ấy lại nhìn đến Khổng Văn Hồng đón một người khác rồi đi đến khách sạn quốc doanh phía trước.

Đó cũng là một người quen, là Tưởng Vệ Đông.

Hai người bắn đại bác cũng không tới này làm sao có thể ở cùng một chỗ?

Nghĩ đến mình bị Hạ Hồng Mai hại sau lưng, lại không có chứng, hơn nữa Hạ Hồng Mai luôn ở trước mặt mọi người biểu hiện ra vẻ tự trách xin lỗi, cô ấy cũng không lập trường chỉ ra lỗi của Hạ Hồng Mai, trong lòng cô ấy cực kì nghẹn tức.

Lúc này thấy Tưởng Vệ Đông và Khổng Văn Huy đang lén lút lút ở cùng một chỗ, không phải anh ta cũng muốn hại cô ấy đấy chứ?

Phùng Thiến Vân có hơi sợ hãi.

Cô ấy cẩn thận hồi tưởng lại có phải trước đây mình từng nói chuyện làm việc đắc tội với An Văn hay không, sẽ không phải là An Văn bảo Khổng Văn Hồng tới đây hại cô ấy đấy chứ?

Hạ Hồng Mai là một nữ đồng chí, cô ấy đã không chống đỡ nổi, nếu thay Tưởng Vệ Đông vào đó......

Trong lòng Phùng Thiến Vân đập loạn “Bang bang”, chờ khi cô ấy phục hồi tinh thần lại, đã ngồi sau bàn nhóm Khổng Văn Hồng ở trong nhà hàng quốc doanh.

Phùng Thiến Vân: !

Cô ấy cũng không biết mình làm sao thành công tránh được tầm mắt của hai người Khổng Văn Hồng, cứu mạng!

“Cho một phần thịt, gà hầm, có cá không? Cho đĩa cá, thêm hai bát cơm.” Khổng Văn Hồng gọi đồ ăn xong hỏi Tưởng Vệ Đông, “Muốn uống chút rượu không?”

“Không cần không cần, tôi không uống rượu.” Tưởng Vệ Đông vội nói.

“Được, vậy là đủ rồi.” Khổng Văn Hồng vừa cười vừa nói.

Anh ta ở đây rất thoải mái, không phải lúc nào cũng cần quan tâm đến lời nói và hành động của mình có gây ấn tượng xấu hay không, cũng không cần chú ý đến phản hồi của người khác.

Trong trạng thái này, anh ta hoàn toàn bỏ qua Phùng Thiến Vân công khai đi qua bên cạnh anh ta.

Tưởng Vệ Đông thì luôn suy nghĩ nguyên nhân Khổng Văn Hồng tìm tới mình, cũng không chú ý xung quanh.

Phùng Thiến Vân thành công ẩn thân nhỏ giọng gọi vài món ăn, vừa ăn vừa tập trung tinh thần nghe bọn họ nói chuyện.

 “Đồng chí Khổng, vô công bất thụ lộc, xin hỏi, anh tìm tôi rốt cuộc là chuyện gì?”

Anh ta không ngốc, Khổng Văn Hồng nói là họ hàng xa của nhà anh ta, đến đây công tác, nhân tiện đến thăm anh ta.

Không thể nào!

Trong nhà nếu có họ hàng xa xỉ như vậy, mẹ anh ta đã sớm ồn ào đến mức cả thế giới đều biết.

“Đồng chí Tưởng không cần khẩn trương, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Khổng Văn Hồng cười nói, bảo Tưởng Vệ Đông dùng bữa.

Nhà Tưởng Vệ Đông không nghèo, nhưng cũng không giàu, duy trì ấm no, lại bỏ tiền cho anh ta đi học đã đến cực hạn.

Anh ta chưa bao giờ được ăn một bữa ăn ngon như vậy.

Tưởng Vệ Đông vừa mới bắt đầu còn có hơi cảnh giác câu nệ, sau đó đã không để ý tới những thứ khác, mở rộng bụng ăn.

“Đồng chí Tưởng, thức ăn có hợp khẩu vị của anh không?”

“Rất ngon.”

“Anh có muốn bất cứ lúc nào cũng ăn món này không?”

Thấy Tưởng Vệ Đông trầm mặc, trong lòng Khổng Văn Hồng cười nhạo một tiếng: Khẩu vị cũng không nhỏ.

Anh ta không rõ ý tứ nhìn Tưởng Vệ Đông một cái, lại bỏ thêm một câu: “Cơm nước xong, đến cung tiêu xã xem thử xem, nghe nói bên kia gần đây bổ sung một lượng lớn hàng hóa, bên trong còn có đồng hồ từ Thượng Hải tới.”

Ánh mắt Tưởng Vệ Đông sáng lên, dưới ánh mắt hiểu rõ của Khổng Văn Hồng, có hơi chật vật gật đầu.

Phùng Thiến Vân tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, vểnh tai lên, vùi mặt vào trong bát cơm, cho đến khi hai người này đi ra khỏi nhà hàng quốc doanh, mới ngẩng đầu lên.

Sau khi lấy hạt cơm trên mặt xuống, cô ấy muốn tiếp tục đuổi theo, thế nhưng, chân cô ấy mềm nhũn không ra sao, vừa mới xúc động đuổi kịp Khổng Văn Hồng đã dùng hết tất cả sức lực của cô ấy rồi.

Cô ấy ngoại trừ sợ chuyện vừa xảy ra, cũng bắt nguồn từ việc cô ấy từng tận mắt nhìn thấy Khổng Văn Hồng mặt không chút thay đổi tát một nữ sinh nghị luận sau lưng An Văn vừa xấu vừa thích giả bộ, còn uy hiếp cô ta, lần sau lại nói lung tung, sẽ trực tiếp hủy dung nhan của cô ta!

Phùng Thiến Vân bất ngờ nhìn thấy cảnh này gắt gao che miệng mình, không để mình phát ra âm thanh, không nhúc nhích trốn ở góc rẽ.

Cho đến khi Khổng Văn Hồng đi rồi, nữ sinh kia cũng khóc sướt mướt đi rồi, cô ấy mới dám về nhà.

Trong vòng chị em ở kinh thành xuống nông thôn, cô ấy là người duy nhất đi tới Ninh trấn, trong nháy mắt vừa mới nhìn thấy Khổng Văn Hồng, cô ấy thật sự cho rằng trước khi mình rời khỏi kinh thành đã không tự giác đắc tội với An Văn, anh ta đuổi theo trả thù mình.

Bây giờ nghĩ lại, mục tiêu của Khổng Văn Hồng hẳn không phải là cô ấy.

Nếu không, vừa rồi cũng sẽ không làm ngơ cô ấy, đúng không?

Vậy anh ta muốn làm gì?

Nghi vấn này đạt đến đỉnh cao khi Phùng Thiến Vân trở về khu nhà thanh niên trí thức thấy chiếc đồng hồ mới tinh trên cổ tay Tưởng Vệ Đông.

Chiếc đồng hồ này cũng không rẻ, Khổng Văn Hồng đây là hạ vốn gốc rồi!

Nhìn Tưởng Vệ Đông có vẻ mặt đắc ý được nịnh nọt, sau lưng cô ấy lại toát ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Cô ấy luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Tưởng Vệ Đông dối trá lại mà âm hiểm.

Không còn cách nào khác, người đi theo nhóm mà thôi.

Người ở cùng Khổng Văn Hồng có thể là thứ gì tốt?

Phùng Thiến Vân không giấu được lời, trong lòng lại nghi ngờ nặng, hay lắm, phải tìm người nói chuyện phiếm.

Đáng tiếc, lại đi một chuyến lên thị trấn gọi điện thoại là chuyện không thực tế, nói chuyện trong điện thoại cũng không tiện.

Người trong khu nhà thanh niên trí thức cô ấy lại không dám tin tưởng.

Phùng Thiến Vân trằn trọc một hồi mới ngủ được.

Ngày hôm sau sau khi làm việc, cô ấy vội vã cầm đồ mình mua ở cung tiêu xã đi tìm Tần Chi.

Cốc cốc cốc......


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp