Tạ Huyền Thần không kịp phản ứng, bất ngờ bị ôm chặt vào lòng.
Hơi thở mềm mại ấm áp bao trùm, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một đôi tay mềm mại và ấm áp quấn quanh cổ mình, cánh tay mà vừa nãy hắn còn đang chăm sóc, xoa bóp vết bầm tím.
Toàn thân Tạ Huyền Thần cứng đờ. Có lẽ từ khi hắn còn bé được người ta ôm bồng, thì từ lâu hắn đã không còn trải qua cảm giác này. Hắn đứng im cứng nhắc hồi lâu, thử thăm dò ôm lại Mộ Minh Đường. Nhưng ngay cả như vậy, bàn tay hắn cũng không dám đặt lên eo nàng, chỉ dám vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng như đang dỗ dành hài tử.
“Được rồi, ta không sao.” Tạ Huyền Thần nói xong, tự nhận thấy lời này thật khô khan, giống như đang báo cáo cho xong chuyện. Tuy cách nàng biểu đạt tình cảm có chút khác thường đối với hắn, nhưng ít nhất hắn cũng biết, nàng làm vậy là vì lo lắng cho hắn, muốn an ủi hắn, sợ hắn nghĩ quẩn.
Hiếm khi lương tâm của Tạ Huyền Thần thức tỉnh, cảm thấy mình phản ứng như vậy thật lạnh nhạt. Hắn đang định nói gì đó, thì Mộ Minh Đường đã buông tay, ngồi lại lên giường, khẽ mỉm cười nhìn hắn: “Ngài đã nói rồi, dù tương lai thế nào thì con người vẫn phải ăn uống, ngủ nghỉ. Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi.”
Tạ Huyền Thần cũng không biết mình thở phào nhẹ nhõm hay có chút nuối tiếc, chỉ có thể nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Mộ Minh Đường cũng nhận ra vừa rồi mình quá đường đột, một cơn xúc động bỗng dưng ập tới khiến nàng nhất thời mất kiểm soát mà ôm lấy hắn. Giờ đầu óc tỉnh táo lại, Mộ Minh Đường mới cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, vội vàng kéo chăn lên, cuộn tròn mình lại từ đầu đến chân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT