Tạ Huyền Thần dùng toàn bộ sức mạnh để kiềm chế bản thân, từ từ xoay người lại. Hắn nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đầu óc hắn vẫn như muốn nổ tung, suýt nữa không thể giữ được bình tĩnh. Mộ Minh Đường đã cởi áo ngoài, chỉ còn mặc áo yếm, nằm úp người trên giường. Nhưng kiểu áo yếm của nàng không che lưng, nghĩa là toàn bộ phần lưng của nàng đều lộ ra trước mắt Tạ Huyền Thần.
Tạ Huyền Thần thầm mắng mấy câu thô tục trong lòng. Từ sau khi thành thân, hắn đã cố gắng không dùng những lời lẽ thô tục mà bản thân học được trong quân doanh. Hắn sẽ không dùng những lời lẽ tục tĩu trước đây nói trước mặt nàng. Nhưng lúc này Tạ Huyền Thần thực sự muốn buông lời chửi rủa. Hắn đã thành thân, người trước mặt còn là Vương phi của hắn, tại sao lại phải chịu đựng sự giày vò này chứ?
Mộ Minh Đường chờ một lúc, không thấy Tạ Huyền Thần động đậy, liền quay đầu lại thắc mắc: "Sao thế?"
Sắc mặt của Tạ Huyền Thần trở nên căng thẳng, ánh mắt cũng có gì đó không đúng. Nhìn thấy nàng quay đầu lại, hắn giống như đang đưa ra một quyết định khó khăn, cứng nhắc nói: "Không có gì."
Mộ Minh Đường gật đầu, thu lại ánh nhìn. Nàng ép má xuống gối, thầm nghĩ, Tạ Huyền Thần quả thực rất không thoải mái khi có tiếp xúc thân mật với người khác, hắn trông như thể đang rất khổ sở vậy.
Mộ Minh Đường lặng lẽ thở dài trong lòng.
Tạ Huyền Thần cứng ngắc bôi thuốc lên tay, nhẹ nhàng xoa đều thuốc trong lòng bàn tay, cố gắng không nhìn vào làn da mịn màng như ngọc thạch của Mộ Minh Đường. Nhưng khi lòng bàn tay hắn chạm vào lưng nàng, Tạ Huyền Thần lập tức cảm thấy hối hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT