Dù là ban đêm, Ngọc Lân Đường vẫn có thị vệ canh gác. Tạ Huyền Thần dẫn Mộ Minh Đường vòng qua đội thị vệ tuần tra, đi đến chỗ cửa sổ hắn đã chừa lại từ trước, nhẹ nhàng đẩy một cái là mở ra.
Tạ Huyền Thần quay lại ra hiệu cho Mộ Minh Đường: “Ngươi vào trước đi.”
Mộ Minh Đường kéo chặt áo choàng, không dám chần chừ, lập tức nhảy vào trong. Tạ Huyền Thần xác định không có ai theo dõi sau lưng, mới theo nàng vào rồi khép cửa lại. Lần này, hắn còn cẩn thận cài chốt cửa sổ.
Mộ Minh Đường đứng giữa phòng, không dám thắp đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài mà tháo mũ trùm đầu. Đáng tiếc, đêm nay không có trăng, tuy có ánh sao, nhưng khi vào đến trong phòng, cũng không giúp được gì nhiều. Nàng loay hoay mãi mới cởi được mũ trùm, có thể nói là rất vất vả.
Tạ Huyền Thần đã quen với bóng tối trong phòng, sau khi đóng cửa, hắn quay lại thấy Mộ Minh Đường vẫn đang vật lộn với chiếc áo choàng. Hắn thở dài, hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như bị thắt nút chết, ta không tháo ra được.”
“Đừng kéo nữa, buông tay ra, để ta xem.” Tạ Huyền Thần bước đến gần, ngón tay thon dài lướt qua sợi dây bị thắt chặt. Mộ Minh Đường thả lỏng tay, không còn gì để làm, chỉ còn biết lén nhìn xung quanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play