Sau cuộc trò chuyện hôm ấy, không biết có phải là do phương pháp điều dưỡng đặc biệt của Mộ Minh Đường phát huy tác dụng hay vì Tạ Huyền Thần đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng, mà vẻ u ám trên khuôn mặt hắn tan biến đi nhiều, ngay cả sắc mặt cũng không còn nhợt nhạt như trước.
Mộ Minh Đường vẫn luôn nhớ tới chuyện tìm gặp Trương thái y, nhưng lúc thì Trương thái y cáo bệnh, lúc thì đám nha hoàn bận rộn, khiến nàng không thể tìm được cơ hội. Mãi đến lần thứ ba Trương Thái y trực đêm, Mộ Minh Đường mới tìm được cơ hội.
Đêm xuống, các nha hoàn cầm đèn lồng vào phòng chào hỏi rồi lần lượt lui ra. Nha hoàn cuối cùng khép cửa lại. Sau khi chắc chắn bên ngoài không có động tĩnh gì, Mộ Minh Đường lén lút lấy ra một chiếc áo choàng đen từ tủ quần áo, khoác lên người.
Nàng cẩn thận giảm nhẹ động tác, dùng áo choàng để che kín bộ y phục. Cuối cùng, nàng đội mũ lên, quay lại dặn dò Tạ Huyền Thần: “Ngài nhớ giúp ta che giấu đấy.”
Tạ Huyền Thần lặng lẽ nhìn nàng, dường như chẳng muốn nói gì. Mộ Minh Đường liếc nhìn hắn một cái rồi mới thấy hắn không tình nguyện gật đầu: “Được.”
Mộ Minh Đường nhận được sự đồng ý, trong lòng an tâm hơn, lặng lẽ mở cửa sổ. Động tác của nàng thành thạo đến mức Tạ Huyền Thần không khỏi cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Sao ngươi lại thuần thục thế?”
“Suỵt.” Mộ Minh Đường đưa tay làm động tác im lặng, qua loa nói: “Sư phụ dạy ta mở khóa là một tên trộm, ta tiện thể học thêm vài thứ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play