Kim Chi Ngọc Diệp

Chương 4


1 tháng


13

Trong Trường Xuân cung, Hiền phi đang sơn móng tay đỏ.

Bà ấy thổi móng tay, bảo các hầu nữ lui ra, vẫy tay gọi ta lại.

Ta cẩn thận ngồi đối diện bà ấy, chờ bà dạy dỗ.

Nhà mẹ của Hiền phi, Hầu phủ Hoài  m, hai năm nay ngày càng suy yếu, ta nghe Tứ hoàng tử nói, lần trước khi Thái tử mất tích, vì họ quá cao ngạo, bị thánh thượng để ý đến.

Thánh thượng không bảo vệ họ, thêm vào đó là sự áp chế của cữu cữu của Thái tử, Thái Quốc Công, Hầu phủ Hoài  m suy tàn.

“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Hiền phi uống trà hỏi ta.

“Mười hai.”

Ta khẽ nói.

Hiền phi gật đầu, nghiêng người trên ghế, tựa má quan sát ta: “Hai năm nay ra dáng mỹ nhân rồi.”

Ta không nói gì.

“Cha ngươi đã ghi tên ngươi vào danh sách của đích mẫu chưa?”

Bà hỏi ta.

“Khi phong làm quận chúa thì đã ghi rồi.”

Hiền phi dường như rất hài lòng, gật đầu nói: “Gọi ngươi tới đây cũng không có chuyện gì khác, chỉ để nói một việc.”

Ta ngẩng đầu nhìn bà, chờ bà nói.

"Thân Vương sắp định hôn rồi." Hiền phi đột ngột nói.

Chuyện này ta chưa nghe, không khỏi có chút ngạc nhiên, Hiền phi lại đột nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm ta.

“Nghe rõ lời ta nói không?”

“Nghe rõ rồi.”

Ta thực sự nghe rõ, không giấu bà: “Ta, ta sẽ tránh xa Vương gia một chút.”

“Tốt nhất là như vậy. Ngươi đừng nghĩ mình là một quận chúa thì có thể làm Thân Vương phi.”

Móng tay đỏ rực của Hiền phi cào lên bàn: “Ngươi, dù ngốc nghếch nhưng cũng đáng yêu, ngươi đã hiểu ý ta thì ta cũng không làm khó ngươi, sau này ngươi gả cho ai, của hồi môn của ngươi, ta cũng sẽ không thiếu.”

Ta rời khỏi Trường Xuân cung trong trạng thái mất hồn.

Buổi tối Thân Vương đến tìm ta, chúng ta đứng trong sân, huynh ấy đi thẳng vào vấn đề hỏi ta.

“Mẫu phi ta có phải đã bảo muội sau này tránh xa ta không?”

Ta nhìn huynh ấy một cái, rồi lắc đầu: “Không, không nói.”

“Vậy nên, muội định không để ý đến ta nữa sao?”

Thân Vương cúi người quan sát biểu cảm của ta.

Ta thở dài, vì ta không giỏi nói dối, nên giải thích với huynh ấy.

“Ừm. Ta hiểu tâm trạng của nương nương, bà ấy chắc chắn muốn tìm cho huynh một thê tử môn đăng hộ đối.”

“Ta không phải không để ý đến huynh, chỉ là không để ý nhiều như trước.”

“Ta không cần một thê tử môn đăng hộ đối.”

Thân Vương giọng lạnh lùng: “Nhà ngoại ủng hộ mạnh mẽ, với người khác là phúc, với ta lại là họa.”

Ta cũng hiểu, nhưng Hiền phi nương nương rõ ràng không nghĩ như vậy.

Bà cần một gia đình thân thích có năng lực.

Còn cha ta, vì vụ Thái tử mất tích đã qua lại thường xuyên với Hầu phủ Hoài  m, bây giờ quyền lực cũng dần bị gạt ra ngoài, trong quan trường ông dường như cũng trở nên yếu kém.

"Muội muội," Thân Vương giọng nhẹ nhàng nói, “Sau này dù mẫu phi ta nói gì với muội, muội chỉ nghe thôi, đừng để tâm.”

Ta gật đầu.

"Muội muội, muội có...”

Thân Vương nói được nửa câu, ta nhìn huynh ấy chờ huynh nói tiếp, nhưng huynh ấy lại tiến tới ôm ta, thở dài nói: “Mau lớn đi, ta đợi rất mệt mỏi.”

Nói xong huynh ấy nhìn ta một lúc rồi rời đi.

Thân Vương đi rồi, ta nằm bẹp hai ngày, Lục hoàng tử đến tìm ta, sờ đầu ta, hỏi ta có bệnh không.

Ta lắc đầu.

“Chỉ là tâm trạng không tốt lắm.”

Ta hỏi huynh ấy: “Về chuyện thành hôn, huynh nghĩ sao?”

Lục hoàng tử đẩy ta vào trong, cùng ta nằm trên giường, chúng ta cùng nhìn trần màn suy nghĩ.

“Muội muội, hai ngày nay ta cũng suy nghĩ rồi.”

Huynh ấy xoay người nhìn ta, ta cũng xoay người đối diện huynh: “Ừ, huynh nói đi.”

Lục hoàng tử nghĩ một lúc: “Ta nghĩ, nếu phải thành hôn, chi bằng hai đứa chúng ta thành hôn với nhau đi.”

“Chúng ta?”

Ta rất ngạc nhiên: “Ta và huynh thành hôn sao?”

Huynh ấy gật đầu, cũng thấy có chút bối rối.

“So với việc cưới người khác, ta thà cưới muội. Chúng ta nếu ở bên nhau, cả đời này sẽ rất vui vẻ.”

Ta nghĩ một lúc, cũng gật đầu: “Ta thấy huynh nói cũng có lý, nhưng ta cần suy nghĩ thêm.”

Nếu thành hôn với Lục hoàng tử, Thục phi nương nương chắc chắn sẽ không chê ta.

“Vậy muội nghĩ kỹ đi.”

Lục hoàng tử lấy hai viên kẹo từ trong túi, đưa một viên cho ta: “Ta cũng nghĩ kỹ. Mẫu phi nói thành hôn là chuyện lớn, phải nghĩ kỹ.”

“Ừ, ma ma cũng nói vậy.”

Haiz!

Sao con người nhất định phải thành hôn chứ?

14

Thu qua đông đến.

Ta bệnh rồi.

Bụng đau quá, ôm lấy ma ma khóc một hồi lâu.

Vào ngày Tết, bảy người chúng ta đang bắn pháo hoa trong vườn, đột nhiên Lục hoàng tử chỉ vào váy của ta hét lên: “Muội muội, váy của muội có nhiều m//áu quá, muội bị thương à?”

Ta kéo váy lên, mới nhận ra nó đã bị dơ.

Mọi người đều nhìn ta, Tứ hoàng tử bịt miệng Lục hoàng tử.

Thái tử kéo áo choàng lớn trên tay Tuyên tỷ tỷ quấn cho ta, rồi gọi kiệu: “Đưa quận chúa về.”

Ta ngồi tựa trong kiệu, rất buồn bã vẫy tay chào họ.

Buổi tối Thái tử đến thăm ta, tay còn mang theo pháo hoa.

“Năm nay muội không được xem, ta sẽ bắn lại cho muội xem.”

Huynh ấy hỏi ta: “Có dậy được không?”

Ta vui vẻ gật đầu.

Pháo hoa bay lên trời, rực rỡ chói mắt, ta nhìn đến ngẩn ngơ, Thái tử búng vào trán ta: “Xem pháo hoa mà cũng ngẩn ngơ? Nghĩ gì vậy?”

“Không, không nghĩ gì cả.”

Ta không muốn nói với Thái tử, ta đang lo lắng có nên thành hôn với Lục hoàng tử không.

Ma ma luôn nói Lục hoàng tử là một lựa chọn tốt. Ta và huynh ấy chắc chắn sẽ sống hòa thuận cả đời.

Tuyên tỷ tỷ hỏi ta tại sao không nghĩ đến Nhị hoàng tử.

“Huynh ấy không nói muốn thành hôn với ta.”

Ta nằm trên giường, nghĩ đến khuôn mặt của Nhị hoàng tử: “Hơn nữa, Hiền phi nương nương cũng không thích ta, ta đến thì mẹ con họ sẽ xa cách nhau.”

Tuyên tỷ tỷ thở dài.

Bây giờ Thái tử hỏi, ta không dám nói.

"Tết Nguyên Tiêu, muội chắc là khỏe rồi chứ?" Thái tử hỏi ta.

Ta không biết có khỏe không, vì đây là lần đầu tiên ta có kinh nguyệt.

“Chắc không sao.”

Ta trả lời.

“Tết Nguyên Tiêu ta sẽ đến đón muội, không được nói với ai, nếu không ta phạt muội viết năm mươi tờ chữ.”

Ta che miệng cười trộm gật đầu.

“Ngốc.”

Thái tử lườm ta một cái, cười rồi đi.

Tết Nguyên Tiêu hôm đó, ta từ chối mọi lời mời, ở nhà chờ Thái tử.

Sau khi trời tối, một tiểu nội thị mang đến cho ta một bộ quần áo, Uyển tỷ tỷ giúp ta thay đồ, thúc giục ta: “Nắm chặt tay Thái tử, không được để lạc.”

“Nắm tay gì chứ?”

Ma ma vỗ vai Uyển tỷ tỷ, Tuyên tỷ tỷ cũng giận dữ: “A Thư, muội chỉ cần đi theo Thái tử là được.”

Đây là lần thứ hai ta đi hội đèn lồng.

Năm nay hội đèn lồng đông người hơn, sau khi xuống xe, chưa kịp nói gì, Thái tử đã dán lên mặt ta một nửa mặt nạ hình khỉ, rồi nắm lấy tay ta.

Ta ngẩn ra một lúc, bị huynh ấy nắm tay kéo đi, xung quanh đèn đuốc rực rỡ náo nhiệt, nhưng ánh mắt ta chỉ tập trung vào việc ta và Thái tử đang nắm tay nhau.

Cảm giác này, rất kỳ diệu.

Khác hẳn so với những lần nắm tay với trước đây.

“Muội muốn ăn không?”

Thái tử mua bánh bằng tre đưa đến miệng ta: “Đồ ăn vặt ở phía Bắc, lần trước ta muốn mang cho muội, sau đó tình hình không cho phép, trở thành điều tiếc nuối."

Ta cắn một miếng.

"Có ngon không?" Huynh ấy hỏi ta.

Ta gật đầu.

“Ta cũng thử một miếng.”

Thái tử cắn vào chỗ ta vừa cắn.

Ta chỉ vào bánh, muốn nhắc huynh ấy.

Huynh ấy lại đưa bánh đến trước mặt ta: “Ngọt quá, muội không được ăn nhiều. Cắn thêm một miếng, còn lại ta ăn hết.”

Ta đành cắn thêm một miếng nhỏ.

Còn lại Thái tử ăn hết.

Sau đó, ta không nhớ gì nữa, mơ mơ màng màng được Thái tử dẫn đi, dường như đến nhiều nơi.

15

Ngày hôm sau ta mới biết, sáng ngày Tết Nguyên Tiêu, hoàng hậu nương nương đã mời phu nhân của Thái Quốc Công đến yến tiệc.

Và đã thay Thái tử cầu hôn với Thái Chi.

Hoàng hậu nương nương còn dặn dò Thái tử, để huynh ấy dẫn Thái Chi đi hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu.

Nhưng Thái tử lại dẫn ta đi…

Ta nhớ đến miếng bánh mà Thái tử và ta đã ăn chung.

Thật ra trước đây cũng có những chuyện như vậy, nhưng ta chưa từng nghĩ nhiều.

Sao tối qua lại cảm thấy khác lạ thế nhỉ?

Ma ma đẩy cửa vào, khẽ nói: “Trong Khôn Ninh cung, hoàng hậu nương nương đang nổi giận đùng đùng.”

"Sao thế?" Ta ôm chăn ngồi dậy.

“Vì chuyện hôn sự của Thái tử.”

Ma ma nghẹn ngào nói: “A Thư à, nghe lời ma ma, gả cho Lục hoàng tử được không?”

Ta ngẩn ngơ.

“Thái tử sau này là một hoàng đế, nếu con gả cho ngài ấy, nếu không thể làm hoàng hậu, sau này con sẽ phải sống dưới người khác. Khi con trở thành phi tần, sẽ không còn như bây giờ nữa.”

“Người tính kế với nhau, con sao có thể địch lại được?”

Ta gật đầu: “Vậy con nghe lời ma ma, con sẽ nói với Lục hoàng tử, để huynh ấy cưới con.”

Như vậy hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không giận Thái tử nữa.

Ma ma thở phào nhẹ nhõm.

“Ma ma sẽ không hại con, ma ma chỉ mong A Thư của chúng ta, có thể sống suôn sẻ và bình an cả đời.”

Buổi chiều ta đi tìm Lục hoàng tử, định nói với huynh ấy về chuyện thành hôn.

Nhưng khi đi qua hoa viên, thấy Thái tử và Thái Chi, ta không biết sao lại lẩn trốn, muốn nghe lén xem họ đang nói gì.

Nhưng vì quá xa, chẳng nghe được gì.

Thái Chi không ở lâu rồi đi, ta định rời đi, vừa đứng lên thì va phải Thái tử.

“Giỏi lắm, học được nghe lén rồi?”

Thái tử lạnh lùng nói.

Ta không dám nói gì.

"Muội đến tìm ta?" Huynh ấy hỏi ta.

Ta lắc đầu: “Ta, ta đến trường học tìm Lục hoàng tử.”

“Tìm đệ ấy làm gì?”

Ta bịt miệng, không muốn nói dối cũng không muốn nói thật.

“Đúng lúc, ta gặp muội, cũng có chuyện muốn nói với muội, muội nhớ kỹ, chuẩn bị tinh thần.”

Thái tử nói.

“Ừm, huynh nói đi.”

“Muội lớn rồi, ta dự định hôm nay sẽ xin phụ hoàng ban hôn.”

Thái tử xoa đầu ta: “Những năm qua những điều học được từ mẫu hậu, không có việc thì lấy ra suy nghĩ lại, sau này sẽ cần dùng đến.”

Ta nhìn huynh ấy, đầu óc ù ù.

"Không thích ta?" Thái tử hỏi ta.

Ta vội lắc đầu.

“Thích là được.”

Thái tử khoanh tay nói: “Ta sẽ khiến muội càng thích ta hơn.”

Nói xong huynh ấy quay người đi, lại nghĩ ra gì đó, dừng chân quay đầu nhìn ta: “Nhớ đấy, muội là tiểu Thạch Thử mà ta từng nuôi từng miếng thịt, muội chỉ có thể là của ta.”

Huynh ấy mỉm cười, bước đi.

Ta mơ màng quay về Thái Điệp Hiên.

16

Thái tử thực sự đã xin thánh chỉ ban hôn từ hoàng thượng.

Hoàng hậu nương nương đã tát huynh ấy một cái và gọi ta đến để mắng mỏ.

Thái tử đứng chặn cửa, mặt lạnh lùng nói: “Những việc khác các người có thể can thiệp, nhưng người mà ta đã xác định là người bên cạnh, ai dám động vào, ta sẽ thật sự như mẫu hậu mong muốn, làm kẻ tồi tệ đến cùng.”

Hoàng hậu khóc và mắng Thái tử bất hiếu.

Thái tử lại nói: "Những năm qua, người nói gì ta cũng nghe, mọi thứ đều theo ý người.”

"Ta đã dồn hết sự hiếu thuận, sự vâng lời, để đổi lấy sự đồng ý của mẫu hậu cho ta cưới người ta yêu.”

"Trăm ngàn việc ta đều thuận theo, nay chỉ một việc này, mẫu hậu lại muốn phủ nhận tất cả những gì ta đã làm sao?”

“Nếu như vậy, thì từ nay trở đi trăm ngàn việc ta cũng sẽ không còn hiếu thuận nữa.”

Thái tử trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu đã đá vỡ cửa thư phòng, phất tay áo rời đi.

Nghe nói hoàng hậu ngồi sững sờ trên ghế.

Hoàng thượng an ủi bà: “Cháu gái nhà mẹ đẻ của nàng, trẫm cũng đã gặp, quá khí phái và trang nghiêm. Nếu là người khác thì có thể phù hợp, nhưng nàng ta và Thái tử không phải là cặp đôi tốt.”

“Sao lại không phải là cặp đôi tốt, thánh thượng không hiểu rõ đứa trẻ đó.”

"Thái tử là người tâm tư nặng nề, vì một hôn sự mà mưu tính nhiều năm, nàng ở độ tuổi của Thái tử có sự sâu sắc như vậy không?" Hoàng thượng hỏi bà.

Hoàng hậu lắc đầu, nên sự thông minh của Thái tử luôn là niềm kiêu hãnh của bà.

“Nó cần A Thư, người dịu dàng ngoan ngoãn làm người tâm phúc. Hơn nữa, nàng tự hỏi lòng xem, không thích A Thư là vì cái gì?”

Hoàng hậu không nói gì hồi lâu.

Nghe xong lời truyền lại, ta rất kinh ngạc, thì ra Thái tử muốn cưới ta, đã chuẩn bị từ rất lâu rồi sao?

Tim ta đập thình thịch, lòng nóng như lửa đốt muốn gặp huynh ấy.

Ta cũng biết hoàng hậu nương nương tại sao không muốn ta gả cho Thái tử, vì bà nghĩ, các hoàng tử khác đều có năng lực, sau này nếu ta làm hoàng hậu, sẽ không áp chế được những vương phi có gia thế hơn mình.

Ta không đợi được Thái tử, nhưng lại gặp được Thân vương.

Lần này huynh ấy không đi cửa chính, mà gõ cửa sổ của ta, ta đứng ở cửa sổ nhìn huynh ấy.

Giọng huynh ấy khàn khàn, "Muội muội, Thái tử xin thánh chỉ ban hôn, muội biết không?" 

Ta gật đầu.

"Muội, nghĩ thế nào?" Huynh ấy hỏi ta.

Ta im lặng một lúc, huynh ấy lại vội vàng nói: “Nếu muội không muốn, ta cũng sẽ xin phụ hoàng ban hôn. Nhưng chỉ sợ điều này không tốt cho muội, chúng ta là huynh đệ, vì muội mà bất hòa, người khác sẽ trách muội.”

Ta hiểu, người khác sẽ nghĩ rằng ta gây rối loạn cung đình, ly gián các hoàng tử.

"Huynh đừng đi. Ta muốn gả cho Thái tử." Ta nói với huynh ấy.

Thân vương lảo đảo một chút.

“Vậy, còn ta thì sao, muội không muốn gả cho ta sao?”

“Không giống nhau, muội không thể nói rõ sự khác biệt.”

Ta cầm bút, để mực nhỏ trên giấy tuyên, nhỏ giọng nói: “Huynh có thể giận, mắng ta một trận, hoặc cắt đứt quan hệ với ta.”

Thân vương vịn vào khung cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe, lẩm bẩm gọi một tiếng: “Muội muội, muội không thích ta sao?”

Ta không nhìn huynh ấy, vì đau lòng cho nỗi buồn của huynh ấy, nhưng không thể làm gì được: “Trước đây ta thích các huynh như nhau, nhưng gần đây ta cảm nhận được có điều gì đó khác.”

Thận vương rơi nước mắt.

Ta rất hoảng loạn, không muốn huynh ấy buồn, nhưng lúc này nói gì cũng thừa thãi, ta chỉ có thể nhìn huynh ấy với ánh mắt xin lỗi.

Sau một thời gian dài, Thân vương rời đi, ta cũng đứng ở cửa sổ rất lâu.

Khi tan học, Lục hoàng tử tới.

"Muội muội, Thái tử xin thánh chỉ ban hôn, muội nghĩ thế nào, gả cho huynh ấy hay gả cho ta?" Huynh ấy uống ừng ực một cốc nước lớn.

"Ta muốn gả cho Thái tử." Ta nói

Lục hoàng tử nhìn ta bằng ánh mắt kì lạ kỳ lạ.

“Muội nghĩ kỹ chưa? Thái tử dữ thế, ngày nào cũng phạt muội thì sao?”

“Huynh ấy phạt ta là vì muốn tốt cho ta.”

“Vậy còn ta thì sao? Ta sẽ cưới ai đây?”

Lục hoàng tử cau mày, ngồi đối diện ta: “Vậy muội có thể hoãn lại việc thành hôn được không, chẳng hạn như đợi đến khi muội hai mươi tuổi?”

Ta nghĩ một lúc: “Hai mươi tuổi thì có lẽ Thái tử không đợi được. Nhưng ít nhất là hai năm nữa, muội vẫn chưa đến tuổi cập kê.”

Lục hoàng tử thở phào.

“Thôi được, chỉ cần muội vui là được.”

Lục hoàng tử đưa ta một nắm kẹo: “A muội, muội vui là được rồi.”

Ta cười nhét một viên kẹo vào miệng huynh ấy: “Huynh cũng sẽ tìm được người để cưới thôi.”

Chiều hôm đó thánh chỉ ban hôn được gửi tới.

Ta đi gặp hoàng hậu nương nương và hoàng thượng.

Theo quy định, ta phải xuất cung về nhà, nhưng hoàng hậu nương nương không cho ta đi, mặt lạnh lùng nói: “Nuôi bên cạnh ta, ta sẽ dạy nó hai năm.”

Thái tử dùng ánh mắt hỏi ta có muốn không.

“Ta có thể ăn thịt nó sao?”

Hoàng hậu phát hiện ánh mắt của Thái tử, chỉ vào huynh ấy: “Con cũng thu liễm lại đi, truyền ra ngoài người ta chỉ nói nó là hồ ly tinh."

Thái tử không để ý hoàng hậu, đợi ta gật đầu, huynh ấy mới trả lời: “Vậy để mẫu hậu làm chủ.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng hậu lườm Thái tử một cái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play