Kim Chi Ngọc Diệp

Chương 1


1 tháng


01

Khi lên kiệu, ta vốn dĩ muốn khóc.

Nhưng —— cha ta cho quá nhiều.

Tám trăm lượng bạc.

Cha ta thật đủ tàn nhẫn, tham lam đến vậy, chẳng trách phải đưa con gái vào cung.

Ta nắm lấy tay áo của cha, nghiêm túc nói với ông: “Cha, con sẽ trở thành sủng phi, sau này nếu cha bị ch//ém đầu, con nhất định sẽ cứu cha.”

Cha ta vốn dĩ cũng muốn khóc, nhưng giờ lại không khóc nổi nữa.

Ông mắng mỏ, hắt một chậu nước, rồi rất quyết đoán đóng cửa lại.

Vẫn là cha tuyệt tình, ta phải học tập cha.

02

Ta cầm tám trăm lượng bạc, chuyển vào sống ở Thái Điệp Hiên.

Ma ma hầu hạ ta họ Mã, cùng với bảy tám cung nữ, họ đều tự giới thiệu bản thân.

Ta cầm lấy món điểm tâm thơm phức, ngồi trên ghế trúc mà ăn ngon lành.

Ma ma và các cung nữ đối diện đều đang nhìn lén ta, ta biết tuy ta bảy tuổi, nhưng do lâu ngày thiếu dinh dưỡng, nhìn chỉ như năm sáu tuổi.

“Thạch tiệp dư, người.... người ăn chậm một chút.”

Mã ma ma đưa trà cho ta, ta cười với bà: “Ma ma, hôm nay có thể gặp thánh thượng không?”

Mã ma ma lắc đầu: “Tiệp dư còn nhỏ, đợi lớn hơn chút đã.”

Ta lo lắng, nắm lấy tay ma ma: “Không gặp được thánh thượng, ta vẫn có cơm ăn và chỗ ngủ chứ? Ta có phải giặt quần áo không?”

Mã ma ma mắt đỏ lên: “Không cần, những việc này người không phải làm, chỉ cần an tâm lớn lên là được.”

Ta vui mừng đến nỗi như nở hoa trong lòng.

Thế là ta ở lại Thái Điệp Hiên, ban ngày ăn ăn ăn, buổi tối ngủ ngủ ngủ, chẳng cần làm việc gì.

Chỉ ba tháng sau, Mã ma ma vui mừng nựng má ta, nói ta đã tròn trịa hơn nhiều.

Ta cúi đầu nhìn chỗ mỡ trên eo mình, cầm cái chân giò lớn mà gặm tiếp.

Ta không cẩn thận ăn nhiều quá, bụng tròn căng đau đớn, Mã ma ma liền ra lệnh không cho ta ăn nhiều nữa.

Chiều hôm đó ta đói không chịu nổi, bực tức chạy trốn một mình ra Ngự Hoa Viên.

Ngự Hoa Viên rất yên tĩnh, phía nam có một cái hồ, trong hồ nuôi nhiều cá chép, ta ngồi xổm bên cạnh nhìn, nuốt nước bọt.

Đột nhiên có tiếng cười truyền đến, ta thấy một cậu bé khoảng mười ba, mười bốn tuổi, mặc áo gấm đỏ tía.

Đôi mắt dài hẹp của cậu ta đầy vẻ cười cợt.

“Nhìn cái gì mà nhìn, hừ.”

Ba tháng sống trong nhung lụa, ta cũng sinh ra chút tính khí.

Người thường ta chẳng sợ ai.

Lần trước cha đến gặp ta, ta cũng không sợ, ma ma nói ta là phi tần của thánh thượng, trừ thánh thượng và hoàng hậu ra, ta không phải sợ ai.

“Đứng lại.”

Cậu bé nhảy đến trước mặt ta, cúi người nhìn ta: “Ngươi là tiểu thư nhà ai, hay là cung nữ mới vào?”

Ta chống nạnh nhìn cậu ta, khí thế đầy mình: “Cung nữ cái gì. Ta là tiệp dư, phi tần của thánh thượng.”

Cậu bé rõ ràng bị danh phận của ta làm cho choáng váng.

Quả nhiên, trên đời này ngoài thánh thượng ra, ta không cần sợ ai.

“Ngươi, ngươi là con gái của Thạch thừa tướng được đưa vào cung đó sao?”

Cậu bé trợn to mắt, nhìn ta như nhìn thấy con thỏ nhỏ.

“Đúng, ta chính là Thạch Thư, Thạch tiệp dư.”

Ta vẫn chống nạnh.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào ta.

“Phì —— Hahahaha.”

“Ngươi, Thạch Thử* sao? Là con có đuôi xù xù ấy, đúng là giống thật.”

(*Chuột)

“Tiểu Thạch Thử, ngươi đứng đây không được đi.”

Nói xong, cậu ta chạy vụt đi.

Ta đứng nguyên tại chỗ không đi, chống nạnh.

“Không đi thì không đi, ta còn sợ ngươi sao, hừ!”

Cậu bé cười to hơn.

Chẳng bao lâu sau, cậu bé lại dẫn năm cậu bé khác đến, năm người lập tức vây quanh ta.

Họ vừa tò mò nhìn ta, vừa nói chuyện.

“Nàng ta là phi tần thật sao? Nhỏ thế này, năm tuổi?”

“Là bảy tuổi, lần trước ta đến phủ Thạch thừa tướng đã thấy nàng ta, như con chuột, ngồi trong góc giặt quần áo.”

“Nàng ta đúng là Thạch Thử, có đuôi xù xù, nhảy trên cây, có giống không?”

“Phồng má, mặt tròn trịa, tóc dài xù xì, thật giống.”

Họ cười ngả nghiêng.

“Không đúng không đúng. Vậy chúng ta phải gọi nàng ta là gì? Mẫu phi sao?”

“Nếu ngươi muốn thì cứ gọi, ta không thể gọi.”

Họ vừa nói chuyện, vừa chọc vào mặt ta, kéo bím tóc của ta, ta sợ quá, hoảng hốt chạy đi.

“Ma ma cứu con với!”

Mấy cậu bé đó cười lớn đằng sau.

Tức chet ta rồi.

Các người cứ đợi đấy, ta nhất định phải trả thù!

03

Ta biết bọn họ là ai rồi.

Mã ma ma đã nói cho ta biết.

Người mặc áo bào đỏ tía đó là Thái tử, năm nay mười một tuổi.

Những người khác đều là đệ đệ của hắn.

Ma ma đang nhào bột, ta nằm trên bàn nhìn bà: “Con tức giận thì có thể đánh mông họ không?”

“Tiệp dư định đánh thế nào?”

Ta giơ tay lên, đập đập vào cục bột: “Đánh thế này.”

Ma ma và các tỷ tỷ cười nghiêng ngả, ta không phục: “Ta là phi tần, không thể đánh sao?”

Tuyên tỷ tỷ lau bột trên mặt ta, rồi nhét một viên kẹo vào miệng ta: “Kẹo lê mới làm, ngon không?”

“Ưm, ngon.”

Thôi, ta không tức giận nữa, vì kẹo ngọt.

“Tiệp dư của chúng ta thật rộng lượng, đúng là dạ dày của thừa tướng có thể chứa được thuyền mà.”

Tuyên tỷ tỷ véo mũi ta.

Thừa tướng?

Bụng cha ta hình như thật sự có thể chứa thuyền, to như thế mà.

Hôm sau, ta đang dán lá phong trong sân, đột nhiên trên đầu tường xuất hiện một cái đầu đẹp trai, hắn hét lên với ta: “Tiểu Thạch Thử, ngươi đang làm gì đấy?”

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ta tên Thạch Thư!” 

Thái tử cười ha hả, rồi bên trái hắn bỗng xuất hiện một cái đầu nữa, bên phải lại xuất hiện hai cái đầu.

Một hai ba bốn năm sáu, sáu vị hoàng tử đều đến đủ.

“Thạch Thử, ngươi đang dán lá phong à? Ta giỏi dán nhất đấy.”

“Dán lá phong có gì vui, đi câu cá đi.”

“Câu cá không vui, đi đánh bóng ngựa đi.”

“Không không, ta muốn ăn thịt nai nướng.”

Thịt nai nướng là gì, ta cầm lá, ngơ ngác nhìn cậu bé ở rìa ngoài cùng. Họ lại cùng nhau cười ha hả.

“Xem ra thích thịt nai nướng.”

“Đi nào, đi nướng thịt nai thôi!”

Ta thận trọng nằm nhoài trên ngưỡng cửa, dùng một mắt nhìn họ qua khe cửa.

Họ cũng đang nhìn ta qua khe cửa.

“Tiểu Thạch Thử, mau ra đây nào.”

Ta muốn đi, nhưng lại không dám, quay đầu nhìn ma ma. Ma ma xoa đầu ta, cười nói: “Đi đi.”

Ta vui mừng mở cửa.

Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử mỗi người nắm một tay ta, Tứ hoàng tử không tranh được tay ta, nên cùng Ngũ hoàng tử mỗi người nắm một bím tóc của ta. 

Thái tử nắm tay Lục hoàng tử, lắc lư cái tua đỏ, cười tươi đi phía trước. Họ nói nhiều lắm, ta nghe không kịp.

Nhưng thịt nai thật thơm.

“Răng muội đã mọc đủ chưa? Có nhai được không?”

Ngũ hoàng tử nghiêng đầu ngồi xổm trước mặt ta: “Há miệng ta xem nào.” 

“A——”

“Răng mọc đủ rồi, nhưng bị sâu rồi.”

“Từ nay ít ăn kẹo thôi.”

Thái tử ngồi trước lò nướng thịt, liếc ta một cái.

Ta nhìn năm cái đầu đang tụ lại trước mặt, đang nghiên cứu răng của mình, vội ngậm miệng lại, che miệng: “Không, không có kẹo, ta không hạnh phúc.”

Lục hoàng tử gật đầu đồng ý với ta: “Không, không có kẹo muội ấy sẽ không hạnh phúc.”

Năm gương mặt còn lại ngẩn ra, rồi cùng nhau cười ha hả.

“Nhị ca, hạnh phúc của muội ấy đơn giản thật.”

“Tiên sinh nói, người ngốc thì dễ hạnh phúc hơn.”

“Ồ ồ, lời tiên sinh chắc chắn không sai.”

Lục hoàng tử dùng tay mũm mĩm véo má ta: “Muội là Thạch Thử, không ăn kẹo thì có thể ăn hạt thông.”

Ta không muốn ăn hạt thông, nên gạt tay huynh ấy ra.

“Đừng chọc muội ấy nữa, mau đến ăn thịt đi.”

Thái tử kêu một tiếng.

Mọi người ồn ào kéo đến, mỗi người gắp một miếng thịt, rồi lại cùng đưa đến trước mặt ta, đưa đến bên miệng ta.

“Thạch Thử ngoan, ăn thịt đi.”

Ta lại cười.

“Ưm ưm, thịt nai thật ngon.”

Lục hoàng tử gật đầu, bắt chước ta: “Ưm ưm, thịt nai thật ngon, đều cho muội ăn.”

04

Ăn nhiều thịt quá, buổi tối ta lại ôm bụng, nôn thốc nôn tháo.

Mê man, uống rất nhiều thuốc.

Mở mắt ra, ta thấy Thái tử đang ngồi bên giường, lo lắng nhìn ta. Thấy ta tỉnh dậy, hắn sờ đầu ta.

“Đỡ hơn chưa?”

Ta cười gật đầu: “Ta vốn không sao, thịt nai ngon mà.”

Hắn thở phào, nhưng lại cười lên.

“Đúng là mèo tham ăn.”

Chờ Thái tử đi rồi ta lại nôn một lần nữa, ma ma giúp ta súc miệng, sờ mặt ta: “Tiệp dư không trách Thái tử và các hoàng tử sao?”

Ta lắc đầu liên tục.

“Chuyện này sao có thể trách họ được, họ có lòng tốt dẫn ta đi ăn thịt nai, là bụng ta không tốt.”

Nếu không có họ, ta còn chưa được ăn thịt nai.

“Đứa trẻ ngoan.”

Ma ma cười nói: “Chắc chắn tiệp dư sẽ là người có phúc.”

Buổi chiều sau khi tan học, năm vị hoàng tử cùng nhau đến thăm ta, mỗi người đều mang theo quà.

Ta mời họ ăn điểm tâm.

Từ đó về sau, họ tan học đều đến tìm ta, Lục hoàng tử còn dạy ta đọc chữ, nhưng ta luôn cảm thấy huynh ấy dạy có vấn đề.

“Chữ này, hôm qua huynh nói không phải đọc thế này mà.”

Ta còn chưa hiểu, mà lại càng mơ hồ hơn.

“Thật sao? Vậy hôm qua ta nói sai, muội nghe hôm nay đi.”

Lục hoàng tử ngậm bút lông, miệng đầy mực.

“Tại sao nghe hôm nay? Hôm qua chắc chắn không đúng sao?”

Ta lau miệng cho huynh ấy, huynh ấy chu miệng cho ta lau, rồi mơ hồ nói:

“Mẫu phi nói, chỉ cần hôm nay ta thông minh hơn hôm qua là được.”

Ta hiểu rồi, ngồi cạnh huynh ấy, cắn cắn quả táo.

Lục hoàng tử cũng không viết chữ nữa, ngồi cạnh ta, mỗi người một quả táo, huynh ấy còn học ta đung đưa chân, ma ma vào nhìn thấy thì cười một lúc lâu, rồi ôm ta hôn một cái.

Một buổi sáng, ta bị Tuyên tỷ tỷ gọi dậy.

“A Thư, bên ngoài có tuyết rơi rồi.”

Ta bật dậy, Tuyên tỷ tỷ ôm ta đến cửa sổ, ta ôm cổ tỷ ấy, vui mừng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi quét tuyết trên cành mai đi.”

Tuyên tỷ tỷ ngẩn ra: “Không phải muốn đắp người tuyết sao?”

“Quét tuyết quan trọng hơn. Tỷ và ma ma hay bị ho, ta đã hỏi đại phu, ông ấy nói dùng tuyết mai nấu trà có thể trị ho.” 

Ta vội vàng mặc quần áo.

Tuyên tỷ tỷ đứng ở cửa phòng, đỏ mắt nhìn ta, ta mặc xong quần áo, tỷ ấy vẫn đứng đó.

“Tỷ tỷ mau lên, mau lên.”

Ta ôm cái bình đã chuẩn bị sẵn, đi quét rất nhiều tuyết.

Ma ma và Tuyên tỷ tỷ đều uống trà.

“Muội đang chờ ai sao?”

“Chờ điện hạ bọn họ, ta cũng muốn cho họ uống trà.”

Ta hỏi ma ma: “Ta có thể đi tìm họ không?”

Ma ma nhìn thời gian, nói có thể.

Ta mang theo bình trà, bước trên tuyết dày, chào hỏi từng người qua đường.

Ta lần đầu đến trường học, ta nằm nhoài trên cửa sổ nhìn vào trong, nhưng vừa đứng vững, cả phòng người trong đó, đồng loạt nhìn về phía ta.

Ta giật mình, ngã xuống từ bồn nước.

Thái tử ra kéo ta dậy: “Muội đi một mình à? Đến đây làm gì?”

“Trà.”

Ta giơ bình trà cho hắn xem: “Cho các huynh.”

Thái tử cười khổ, rồi lấy bình trà đi, ta nhắc hắn: “Đây là của mọi người.”

“Họ còn nhỏ không nên uống nhiều trà.”

Hắn vừa dứt lời, một đám nam tử chen tới, đôi mắt nhìn ta đầy dò xét, thi nhau hỏi Thái tử ta là ai.

Ta muốn nói ta là Tiệp dư, nhưng Thái tử bảo ta sau này không được nói ra mình là Tiệp dư, giờ ta không biết giới thiệu mình thế nào.

“Muội ấy đáng yêu quá, giống thỏ con nhỉ?”

“Còn giống mèo Ba Tư.”

Một cậu bé nhỏ tuổi làm bộ vuốt vuốt tay, “Meo~” Cậu ấy ngốc quá, ta cười lên.

“Cười lên càng đáng yêu hơn, ta có thể véo má muội không?”

Nói xong, vài bàn tay vươn tới.

“Đủ rồi!”

Thái tử quát họ, gọi người đưa ta về, lúc đó nhị tam tứ ngũ lục hoàng tử cũng từ phòng khác ra, họ chen qua người khác, tranh nhau uống trà.

“Thạch Thử chưa từng đi học sao? Học cùng chúng ta nhé?”

“Hả?”

Đầu ta choáng váng: “Đúng, đúng là chưa từng đi học.”

“Đi, chúng ta cùng học. Tiên sinh sẽ không giận đâu.”

Ta bị kéo vào lớp, tiên sinh thấy ta thì ngẩn ra, hỏi cậu bé bên cạnh, ta là tiểu thư nhà ai.

Cậu bé nói nhỏ, tiên sinh nhìn ta với ánh mắt thương xót.

“Ngồi đi.”

Tiên sinh nói.

Ta ôm lò sưởi tay, ngồi xếp bằng bên cạnh Thái tử, trong lớp ấm áp, ta buồn ngủ quá.

Đang mơ màng, mọi người cười ầm lên.

Ta giật mình mở mắt, họ cười lớn hơn.

Ta quay đầu dùng ánh mắt hỏi Thái tử, Thái tử cố nhịn cười, nhỏ giọng nói: “Đừng để ý họ, ngủ đi.”

Thái tử hôm nay thật đẹp, mặc đồ ta chưa từng thấy, trên người cũng thơm thơm, nhưng không biết là mùi gì, ta ghé qua ngửi.

Thái tử tay trái cầm sách, tay phải đột nhiên đặt trên đầu ta, xoay mặt ta đi.

“Nghe giảng.”

Hắn cố nhịn cười nói.

“Ồ.”

Ta gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play