Ấn Ký Ma Thần

Chương 6. U LINH CỐC


1 tháng


Mấy canh giờ sau thấy hắn vẫn không hề có chút động tĩnh. Gã đệ tử đứng bên ngoài càng thêm sốt ruột, hiện giờ hắn đã lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Không gọi được Vương Kính thì quay trở về sư tôn sẽ nổi trận lôi đình, còn nếu cố đứng đây gọi hắn thì cái mạng nhỏ này e rằng sẽ gặp nguy hiểm. 

Hắn nghĩ không nên đánh cược liều lĩnh, mạng sống luôn được ưu tiên, mọi thứ đều có thể làm lại nhưng chết rồi thì không thể nào sống lại được. 

Thế rồi chỉ có 20 đệ tử nội môn chia nhau ra tìm kiếm Liễu Ngọc, ai nấy đều mang theo pháp khí, dường như chuyện sắp tới vô cùng hệ trọng. 

Dẫn đầu chúng đệ tử là Vũ Bá Thiên, người đàn ông có nét hơi già dặn, mái tóc phủ một màu muối tiêu cũng thần thái bệ vệ càng làm nổi bật vẻ ngoài già dặn ấy. 

Vì Vương Kính không chịu đích thân đi tìm người nên ông ta mới có cơ hộ lập công.

Vũ Bá Thiên cũng là một kẻ không hề tầm thường, năng lực cũng đã ở giai đoạn bán tiên, thiếu một chút nữa sẽ đột phá địa tiên. 

Xuất phát đã hơn 1 ngày dài nhưng vẫn không thể nào tìm được tung tích của Liễu Ngọc. Vũ Bá Thiên sốt ruột thôi thúc đám đệ tử. 

“Mau đem Hồ Nguyệt Vọng ra đây!”

Hồ Nguyệt Vọng, là một quả cầu bằng thủy tinh, khi xưa được đích thân lão tổ tông thi phép để nó ràng buộc với chúng hậu bối. Chỉ cần đọc tên và bát tự, nếu người vẫn còn sống thì Hồ Nguyệt Vọng sẽ sáng lên. 

Đợi trời chuyển sang ban đêm, Bá Thiên mới lấy quả cầu ra, đặt giữa chỗ trống trải để nhận ánh sáng từ mặt trăng. Cả đám người hồi hộp nhìn vào Hồ Nguyệt Vọng, thầm cầu mong tiểu thư vẫn bình an vô sự. Khoảng độ nửa canh giờ trôi qua, quả cầu vẫn im lìm không một chút động tĩnh. Ai nấy nhìn nhau mà trong lòng dấy lên nỗi bất an, lẽ nào Liễu Ngọc thật sự đã vong mạng rồi sao? 

Vũ Bá Thiên có vẽ bình tĩnh hơn, cố níu kéo chút hi vọng nhỏ nhoi nên cứ cầm quả cầu di chuyển liên tục, cố tìm nơi sáng nhất để có được công hiệu tốt nhất. Quả nhiên không phụ sự kì vọng, Hồ Nguyệt Vọng đã phát sáng, nhưng ánh sáng phát ra lại rất mờ nhạt, lúc u lúc tỏ, có nghĩa tiểu thư của họ đang gặp nguy hiểm. 

Khu rừng này vốn được các trưởng lão giới hạn lượng tiên khí phát ra, cốt yếu để tránh việc yêu ma phát hiện mà tấn công. Vô tình việc này gây ra một số hệ quả không lường trước, bằng chứng là nếu vô tình đi lạc vào trong rừng sâu thì rất khó để tìm thấy. Cho dù là người có năng lực ở mức tiên thì khí tức vẫn không thể thoát khỏi khu rừng, huống hồ Liễu Ngọc lại yếu ớt như thế, cảm nhận được khí tức của nàng là điều hoàn toàn bất khả thi. 

Thấy đứng đây cũng không phải là cách hay, nếu vẫn cứ dậm chân tại chỗ thêm một giây thì đường xuống địa phủ của Liễu Ngọc lại ngắn đi một chút. Vũ Bá Thiên chia người ra thành hai nhóm để tìm kiếm, nhóm đệ tử có ông dẫn đầu chỉ cần tám người. 

"Rừng sâu hiểm trở, các ngươi lúc di chuyển nhớ dùng linh lực đánh dấu vào thân cây, tránh việc đi lạc, ở trong rừng quá lâu tính mạng sẽ khó giữ, nhớ lấy!" 

Chúng đệ tử răm rắp nghe theo, không dám chậm trễ, liền chia ra hành động. 

"Các ngươi bên trái, ta phải!" 

"Rõ!" 

Không biết đã là lúc nào, và đã đi được đến đâu, Liễu Ngọc cùng Lạc Vũ ngồi tựa đầu vào nhau bên đống lửa. Do cơ địa đặc biệt, thêm việc được nàng ta chăm sóc suốt dọc đường đi nên thương thế của Lạc Vũ cũng đã phần nào hồi phục. Quay sang nhìn cô gái đang ngủ say, Lạc Vũ nói.

“Cô gái ngốc, bị kẻ khác sử dụng như quân cờ mà vẫn ngây thơ cho rằng mình được trọng vọng!”

Liễu Ngọc chợt ho lên vài cái, chui rúc chốn rừng thiên nước độc này đã mấy ngày đã làm cho phận nữ nhi vốn yếu ớt càng thêm kiệt quệ. 

Sống trong môi trường được bao bọc từ nhỏ nên Liễu Ngọc mỏng manh như cái tên của nàng vậy "Thân Liễu tựa ngọc ngà" trông cứng cáp nhưng lại dễ vỡ. 

Lạc Vũ đặt nàng nằm xuống đùi mình, còn bản thân thì tựa lưng vào gốc cây, mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ. 

Càng về khuya khu rừng thăm thẳm này lại càng thêm lạnh lẽo, nếu không có đống lửa chắc hai người họ đã chết cóng từ bao giờ. Đến lượt Liễu Ngọc thức dậy do quá lạnh, thấy lửa cũng đã yếu dần, nàng liền lấy thêm củi khô bỏ vào. Xong lại đến ngồi kế bên Lạc Vũ, sờ thử vào trán hắn thì nàng hoảng hốt kêu lên.

"Sao lại lạnh như vậy?" 

Cố ngồi gần Lạc Vũ nhất có thể để tuyền hơi ấm cho hắn nhưng hoàn toàn là không có tác dụng. Đã đến nước này thì cứu người quan trọng, Liễu Ngọc cho Lạc Vũ nằm xuống mớ cỏ khô. Lát sau nàng cũng nằm xuống theo, thoáng chút ngại ngùng  nhưng vẫn quyết định choàng tay ôm người hắn. Lúc này hơi ấm từ cơ thể Liễu Ngọc đã phần nào xoa dịu được sự băng giá phát ra từ Lạc Vũ.

Liễu Ngọc cố trấn tĩnh bản thân hãy nhắm mắt để ngủ, ngày mai sẽ xong thôi! Không việc gì phải ngại ngùng hết! 

Mãi rất lâu sau, hai mắt nàng vẫn là mở thao láo, hoàn toàn không thể ngủ được bởi những suy nghĩ rối rắm trong lòng. Lần đầu tiên trong đời nàng ôm ấp một nam nhân, đã vậy chỉ mới gặp không lâu, chuyện này quả thật rất xấu hổ. 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play