[Zhihu] TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN

Chương 4


1 tháng


10

Về đến nhà, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nên đành lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho bạn thân:

“Này, tao có bồ rồi nha.”

Vài giây sau đã thấy nó trả lời: “Tao còn có chồng rồi cơ, tất cả các anh đẹp trai nổi tiếng đều là chồng tao. Lương Sinh còn là tình đầu của tao cơ mà.

“Ơ từ từ? Mày dám sau lung tao kiếm anh nào hẹn hò rồi sao? Nói mau coi đó là ai?”

“Tình đầu của mày đấy!!!”

“WTF, hai bọn mày thực sự yêu nhau sao!!!!”

Tôi: “Thật ra cũng chả biết làm sao lại bên nhau nữa, giờ tao chả biết nên làm gì, vẫn còn đang chưa hết shock đây này.”

“Làm gì là làm gì? Uồi giờ tao là chị em tốt với người yêu Lương Sinh sao!!!

“Nhưng mà kỹ năng hôn của cậu ấy thế nào, phần cứng ra sao? Thời lượng ổn áp không?”

Tôi: …..

“Vẫn chưa đến mức độ đấy.”

“Vậy thì mau triển khai đi!!! Tưởng tượng đến một ngày nào đó lại có thể đu CP giữa idol và bạn thân mình”

Từ hôm đó trở đi đầu óc của cô bạn thân tôi không còn bình thường nữa, mỗi ngày thức dậy đều chào hỏi bằng một câu:

“Hôm nay Chu Niệm đã đẩy Lương Sinh lên giường chưa?”

Tôi: “Chưa……”

Không phải là tôi không muốn, mà là tôi không có cơ hội.

Ngày hôm sau, ngay khi chúng tôi vừa xác định mối quan hệ, Lương Sinh đã phải đến nơi khác để ghi hình chương trình.

Giờ làm việc của anh ấy cũng không cố định, đôi khi phải vài tiếng sau mới trả lời tin nhắn WeChat

Anh ấy sẽ thường gọi cho tôi vào giờ nghỉ rồi nói mấy lời đường mật, khi nào tôi đỏ mặt xấu hổ đến mức nói lắp mới chịu dừng lại.

Còn nữa, thỉnh thoảng tôi lại nhận được đồ ăn với quà mà anh ấy gửi tới.

Toàn là mấy thứ đắt tiền. Tôi nói không muốn nhận chúng thì anh ấy lại bày ra vẻ mặt không vui.

Tôi cầm điện thoại lên, cảm thấy có đều gì đó không đúng lắm, yêu đương hẹn hò là phải như thế nào vậy?

Tôi lên mạng tìm kiếm các tin tức về Lương Sinh.

Tin tức nổi bật nhất đang là: #LươngSinhKhươngNamkhônggiấuđượctìnhyêudànhchonhau

Hình ảnh đính kèm là tiết mục của chương trình mới nhất, Khương Nam đang ngồi nói chuyện còn Lương Sinh thì nhìn cô ấy mỉm cười.

Dưới phần bình luận mọi người đều nói rằng nhìn ánh mắt của Lương Sinh là biết anh ấy đã mê đắm Khương Nam rồi.

Khương Nam là một diễn viên nữ mới nổi, rất nhiều cư dân mạng rất thích CP của cô ấy với Lương Sinh.

Càng nhìn bức ảnh đó tôi càng thấy ngứa mắt.

Tôi liền mở WeChat nhắn tin cho Lương Sinh: “Khi nào anh về thế?”

Nhưng mãi một lúc lâu sau anh ấy vẫn không trả lời.

Khi mà người ta cảm thấy lo lắng, họ sẽ thường nghĩ lung tung.

Tôi bắt đầu nghĩ lại những hành động của anh ấy để xâu chuỗi câu chuyện.

Liệu rằng anh ấy có đang tán tỉnh ai khác nữa không?

Anh ấy đã nói rất nhiều điều mà tôi chưa biết vào hôm đó, nên tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ đoán rằng có lẽ anh ấy đã thích tôi từ hồi đó.

Nhưng sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra rằng cho dù là đã từng thích thì sao chứ, ai cũng hay nhớ lại cái tuổi 18 chập chững, ngô nghê tay trắng bước vào đời. Nhưng mà anh ấy là Lương Sinh, người mà theo lời đứa bạn thân tôi nói là “Uớc mơ của hàng triệu cô gái.”

Anh ấy đã từng ngắm qua biết bao cảnh đẹp, gặp những cô gái xinh đẹp khác, làm sao lại nhớ mãi không quên tôi.

Có lẽ là ngày hôm đó, anh ấy chỉ đang trêu trọc cho vui hoặc muốn thử qua mùi vị khác.

Cuối cùng, chính tôi lại không tin vào điều đó mà chấp nhận.

Con người là vậy, một khi họ rơi vào vòng luẩn quẩn, họ sẽ không ngừng nghĩ về nó nhiều hơn.

Tôi tìm lại bức ảnh hồi tốt nghiệp, Lương Sinh năm 18 tuổi đứng phía sau tôi mỉm cười.

Tôi nhớ lại hồi đó, khi mà cả hai gặp nhau, tôi luôn vô thức cúi đầu xuống. Có lẽ khi thích một ai đó, tôi sẽ luôn cảm thấy mình thật kém cỏi.

Trước kia thế nào, bây giờ vẫn vậy.

Tôi không kiềm chế được liền đăng một bài viết:

“Khoảnh khắc cuối cùng của tuổi trẻ, ngay cả một tấm hình chụp chung cũng không có,
Người đánh cắp tuổi xuân của tôi, cuối cùng vẫn chọn ngoảnh mặt rời đi”

Một lúc sau, tâm trạng bản thân đã tốt hơn nên tôi đã xóa bài viết đi.

Bạn phải tự giải tỏa cảm xúc của mình, bởi sẽ chẳng có ai đồng cảm với bạn mãi đâu.

Tôi mở điện thoại lướt xem mấy video mà bạn bè chia sẻ, tâm trạng nhanh chóng ổn định trở lại.

11

“Niệm Niệm, nhớ tối nay sáu giờ ở nhà hàng, Tiểu Vũ đợi con ở đó.”

Mẹ đột nhiên gửi tin nhắn WeChat nhắc tôi đi xem mắt.

Điều mà tôi đã quên mất từ lâu.

“Mẹ, con không muốn đi.”

“Dì con nói rằng cậu ấy là công chức nhà nước, 30 tuổi, cao 1m8, kinh tế ổn định, điều kiện cũng rất tốt nữa. Đi cả cái thôn này cũng không kiếm được người thứ hai như vậy đâu, mau đi đi.”

Tôi nghiến răng đành chấp nhận.

Lương Sinh có thể ở bên tán tỉnh những người khác thì chẳng lẽ tôi lại không thể đi ăn tối với người đàn ông khác sao?

Sự thật đã chứng minh rằng những gì mà mấy bà mai nói đều là giả dối.

Tiểu Vũ tựa như trong truyện cổ tích, ừm, nói sao bây giờ nhỉ…

Về chiều cao, nhảy lên một đoạn chắc là vừa đủ m8.

30 tuổi mà lượng tóc trên đầu còn không bằng bố tôi.

Thân hình vạm vỡ, cân đối hóa ra chỉ cỡ 100 kg thôi…

Đặc biệt hôm nay anh ta còn mặc áo sơ mi trắng, trông anh ta ngồi trên ghế mà tôi cứ tưởng là ngồi trên lốp xe Michelin, tôi ngồi mà chỉ lo giùm mấy cúc áo ở phần bụng anh ta sẽ bung ra mất.

Xấu hổ hơn là anh ta còn mang theo một đống voucher giảm giá nhưng không sử dụng được vào cuối tuần và ngày lễ, sau đó còn cãi nhau với nhân viên.

“Ừm, việc này, anh Vũ, hay là bỏ qua đi.”, tôi cắn răng thuyết phục anh ta.

“Con người tôi vốn là một người có quy tắc, đã làm gì phải làm đến cùng, nhưng hôm nay vì cô đang ở đây nên đành bỏ qua.”

Tôi:……

“Cô Chu, tôi có ấn tượng rất tốt với cô, nhìn cô ở bên ngoài xinh hơn trong ảnh. Mặc dù cô đang thất nghiệp nhưng không sao, tôi không quan tâm lắm, hay là chúng ta tìm hiểu thử xem nhé? Nếu hợp thì chúng ta kết hôn luôn cũng được.”

Tôi:……

Thế giới này đúng là còn nhiều điều tốt mà tôi chưa từng biết, cứ coi như là tôi không xứng nên đành đứng dậy trả một nửa tiền ăn của mình.

“Anh rất tốt nhưng tôi không xứng với điều ấy.”

Nói xong tôi quay người bỏ đi, anh ta vẫn cố đuổi theo tôi ra ngoài khiến tôi vô cùng khó chịu.

“Chu Niệm.”

Một giọng nói uể oải truyền đến, tôi theo bản năng quay đầu lại.

Lương Sinh đội mũ lưỡi trai, đứng dựa người vào chiếc xe thể thao màu đen, vẫy tay về phía tôi: “Đến đây.”

Giọng nói của anh có chút thiếu kiên nhẫn.

Tôi nhất thời cảm thấy hơi chột dạ.

Nhưng mà nghĩ lại, anh ấy mới là người không biết thân biết phận trước thì hà cớ gì tôi phải áy náy.

Tôi từ từ đi tới trước mặt Lương Sinh, anh ấy cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi:
“Em đến đây làm gì?”

Tôi mím môi, giọng điều buồn bực đáp lại: “Xem mắt.”

Anh ấy lạnh lung khẽ cười một tiếng, giơ tay ra phía sau đỡ đầu tôi.

“Bạn học Chu Niệm à, em đang làm khó anh đấy.”, anh ấy lẩm bẩm một mình.

Đột nhiên anh ấy cúi xuống hôn tôi, tôi bỗng dưng cảm thấy xấu hổ, lo lắng rồi sợ hãi.

Anh ấy không đeo khẩu trang, lỡ bị phát hiện ra thì sao?

Tôi nhanh chóng đẩy anh một cái thật mạnh

“Đừng…có người…”

Đối tượng xem mắt của tôi thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên.

“Anh…anh trông giống như người nổi tiếng nào đó, nhưng mà sao lại đến phá buổi xem mắt của tôi làm gì?”

Tôi:….

12

Không còn cách nào, tôi đành kéo

Lương Sinh vào trong xe với khuôn mặt đang đỏ bừng. Nghĩ lại cảnh lúc nãy làm tôi sợ chết khiếp.

Lương Sinh bình tĩnh bước lên xe, sau đó tức giận nhìn tôi:

“Anh ta có điểm gì tốt hơn anh à?”

Tôi vừa tủi thân lại vừa tức, nghĩ một hồi xong bực bội gào lên:

“Anh ta là biên tập viên, người nhà nước đấy.”

“Anh…..”

Lương Sinh nhất thời không nói được gì, một lúc sau mới mở miệng nói một cách đầy châm biếm:

“Nhìn bộ dạng đủ làm bố em đấy.

“Mấy tuổi rồi mà còn không biết cách nhìn người.”

Tôi không kém cạnh mà nói lại anh ấy.

"Ồ, hóa ra ý là anh đang chê em không biết yêu đương sao?”

Sau đó anh ấy khởi động xe, tiếng động cơ kêu ầm ĩ làm tôi có chút giật mình.

“Anh làm cái gì vậy?”

“Đến nơi khác để xem em thể hiện trình độ yêu đương.”, giọng anh ấy trầm xuống đến đáng sợ.

“Này, em không có ý đó.”, tôi lo lắng, nắm lấy vạt áo anh giải thích.

“Giờ nói điều đó có nghĩa gì? Em có bạn trai rồi nhưng vẫn dám đi xem mắt thây?”

Ánh mắt anh ấy bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Là anh đi tán tỉnh người khác trước mà.”

Tôi ném cho anh ấy xem mấy bài báo với Khương Nam.

Anh ấy đọc xong bật cười, dang tay ôm lấy tôi.

“Em ghen à?”, giọng nói trầm ấm cùng nụ cười của anh ấy cứ văng vẳng bên tai tôi.

Tôi lơ đễnh một lúc rồi trả lời lại:

“Không…”

“Chu Niệm à, sau này nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp hỏi anh, không cần phải tự mình suy diễn lung tung như vậy.”

Sau đó anh ấy lấy điện thoại, đưa cho tôi xem một đoạn video. Đó là cảnh quay trong chương trình mới của họ.

“Anh không nhìn cô ấy, anh chỉ đang xem bữa tối có gì thôi.”

Oh, hóa ra bên cạnh Khương Nam là một số nhân viên đang chuẩn bị bữa ăn. Khi đó bọn họ phải ghi hình mấy tiếng liên tục nên chưa được ăn gì.

Không phải anh ấy nhìn Khương Nam cười đến híp cả mắt, chỉ là đói đến mức thèm thuồng thôi.

Nghe xong lời giải thích này tôi không nhịn được mà bật cười.

“Anh không quen biết gì với Khương Nam cả, có một số người muốn tiếp cận anh để nổi tiếng hơn, mấy người trước đây cũng thế. Đôi khi, cũng có những người là bị công ty ép phải làm như vậy.

“Giống như bảy năm trước, khi chúng ta mất liên lạc. Lúc ấy anh còn trẻ, vừa mới gìanh giải nhất, không biết gì nên đã ký hợp đồng với một công ty môi giới, hợp đồng dài 7 năm, trong khoảng thời gian đó không được yêu đương với ai. Vì thế anh không dám liên lạc với em, xong em cũng chẳng thèm để ý đến anh luôn.”

Lương Sinh kiên nhẫn giải thích từng chút một với tôi nhưng vẫn không quên nhắc lại chuyện xưa để trêu tôi.

Tôi ngại ngùng cúi đầu xuống, anh ấy cười rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

“Em còn điều gì muốn biết nữa không?”

"Lúc đó vì sao lại gọi em là đồ ngốc.”

Anh ấy bất lực nhìn tôi, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Vậy anh hỏi em, tại sao mỗi lần em đến chỗ anh thu bài tập mọi người làm gào ầm lên vậy?

“Tại sao mọi người luôn cười khi giáo viên gọi tên chúng ta cùng một lúc?”

Tôi đỏ mặt: “Tại sao?”

Lương Sinh đành bó tay, xoa đầu tôi thở dài: “Cả thế giới đều biết là anh thích em, mỗi em là không?”

“Đồ ngốc ạ.”

Anh ấy thẫn thờ nhìn tôi, lông mày nhau lại, cuối cùng cũng nói ra lời tỏ mình muộn màng.

"Chu Niệm, anh thích em.”

Có lẽ tôi quên học cách đối mặt với mấy tình huống bất thình lình thế này. Đợi đến lúc tôi định hình lại mọi chuyện, mỉm cười đáp lại:

“Em cũng vậy.”

May mắn thay, hóa ra là chúng tôi đều thầm thích nhau.

13

Lương Sinh đưa tôi đến một công viên giải trí, nơi mà chỉ có hai chúng tôi.

Anh ấy nói rằng muốn đưa tôi đi làm những gì mà các cặp đôi thường làm khi hẹn hò

Lúc buổi tối có màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời và ánh mắt anh ấy lúc đó cũng lấp lánh tựa như ánh sao.

“Chu Niệm, nếu như em không nói với cậu bạn gửi thư tình cho mìn là không thể yêu sớm thì anh đã theo đuổi em từ lâu rồi.

“Còn nữa, anh không thích socola, anh biết em thích ăn nên mới cố ý đưa.

“Sau khi tốt nghiệp, bố mẹ anh phản đối việc đi theo con đường nghệ thuật nên đã cắt mọi chi phí sinh hoạt. Lúc đó anh nghĩ nếu như Chu Niệm cho mình vay tiền, sau này nhất định mình sẽ phải quay lại và lấy cô ấy.

“Thật ra những năm đầu tiên khá mệt mỏi. Anh vừa phải đi học, vừa phải luyện tập, vừa phải tìm cách nổi tiếng hơn, lại còn không thể theo đuổi người mình thích. Vòng luẩn quẩn đó cứ lặp đi lặp lại, đôi lúc cũng thấy hối hận vì chọn theo con đường này, nhưng thật may mắn ông trời không phụ lòng người.

“Em xem, nếu không có 520 tệ năm đó của em, có lẽ cũng sẽ không có Lương Sinh của ngày hôm nay.”

Ngày hôm đó, anh ấy đã nói với tôi rất nhiều, tôi đã hiểu hơn về tấm lòng của anh ấy, cũng chắc chắn về tình cảm của mình.

Kể từ hôm đó, tôi không còn quan tâm về việc mình sẽ lỗ hay lãi trong đoạn tình cảm này


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play