[Zhihu] TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN

Chương 5


1 tháng


14

Anh ấy là người của công chúng vậy nên nhiều khi chúng tôi không thể hẹn hò hay thể hiện tình cảm giống như các cặp đôi khác được.

Vì thế, chuyện bọn tôi ngoài đứa bạn thân ra thì chẳng ai biết cả.

Và người đầu tiên nghi ngờ tôi có bạn trai chính là bố mẹ. Bởi có mấy lần về nhà, tôi lúc nào cũng ôm điện thoại nhắn tin không ngơi tay.

Bố cau mày nhìn tôi:

"Sao tao thấy mày lúc nào cũng nhìn điện thoại rồi nhe răng ra cười thế? Trong đấy có gì hay mà dán mắt vào vậy?"

Tôi cẩn thận đáp lại: "Cái đó, bố mẹ, con có bạn trai rồi...."

"Làm nghề gì? Có phải cậu biên tập hôm nọ không?

Bố mẹ tôi sinh ra ở nông thôn, nên họ vẫn còn giữ một số tư tưởng khá lạc hậu. Họ cảm thấy rằng bất hiếu có ba tội, trong đó không nghe lời cha mẹ chính là tội nặng nhất.

"Không phải, anh ấy là ca sĩ..."

"Không có nghề nghiệp ổn định thì hát hò có ích gì?"

"Nhưng mà anh ấy có rất nhiều người hâm mộ, còn tổ chức concert rất lớn nữa mà bố."

"Vậy mấy tên điên trong thôn ta cũng được gọi là ca sĩ đấy, suốt ngày lang thang đi hát hết đám cưới đến đám ma, ăn mặc thì như mấy thằng đầu đường xó chợ, đến cả vợ còn không lấy được."

"Không phải kiểu đấy đâu bố, anh ấy cũng rất đẹp trai nữa."

"Con đúng là ngốc thật đấy, đẹp có mài ra ăn được không, đúng là mấy kiểu đấy chỉ có thể lừa được con. Nó đi hát thì kiếm được mấy đồng, liệu có đủ 80 nghìn để trả tiền xính lễ không hay là chạy mất dép?"

Tôi: ....

Tôi cũng không ngờ rằng có ngày Lương Sinh lại bị khinh thường đến mức này.
_

Mấy ngày nghỉ trong khi tôi được ở nhà nằm ăn, ngủ, xem phim,… thì Lương Sinh lại phải tăng ca ghi hình chương trình.

Chỉ cần nghĩ đến điều nay thôi là tôi đã vô cùng sung sướng.

“Nhớ anh không?” Giọng nói trầm ấm của Lương Sinh phát ra từ điện thoại.

“Nhớ.”

“Nhớ thì xuống đây đi.”

"Hả?”

“Em xuống dưới lầu đi.”

Tôi đang mặc đồ ngủ, bên trên đầu có hai cái tai thỏ, chạy vụt từ trên tầng xuống.

“Trông đáng yêu lắm.”, anh ấy một tay sờ cái tai thỏ trên đầu, một tay giữ eo tôi.

“Em nói nhớ anh, vậy thể hiện đi xem nào.”

Tôi đỏ mặt, kiêng chân, hôn một cái thật nhanh.

Sau đó đến lượt anh ấy chủ động với một nụ hôn sâu.

Ngay khi tôi tưởng tôi sắp ngất vì hôn đến nơi thì một tiếng hét đằng sau đã phá vỡ bầu không khí.

“Dừng lại, mau tránh ra!!!!”

Tôi quay đầu lại, trời ơi, sao mẹ tôi lại ra đây…

Đen hơn là bố tôi còn đang định đấm Lương Sinh.

Tôi sợ chết khiếp, không nghĩ nhiều vội đẩy anh ấy ra.

Lực đẩy khá mạnh làm anh ấy loạng choạng, suýt ngã xuống đất.

“Hai người các ngươi đi lên đây mau.”, bố tôi nghiến răng.

15

“Đây là cái người con bảo là làm ca sĩ sao?”, vẻ mặt bố tôi vô cùng tức giận.

Trông chúng tôi giống như mấy đứa trẻ cấp ba yêu đương vụng trộm bị phụ huynh tóm được.

“Chào chú, cháu là Lương Sinh, bạn học cấp ba của Niệm Niệm.”

Bố tôi liếc xéo anh ấy.

“Trông chả khác gì mấy tên khoác lác.”

Bố tôi dừng một lúc, sau đó lại tiếp tục nói:

“Hơn nữa cậu không có công việc ổn định, tôi không thể an tâm mà trao con mình cho cậu. Tôi nói cho cậu biết tiền sính lễ nhà chúng tôi rất nhiều.”

Bố tôi đảo mắt nhìn xung quanh, do dự một hồi rồi giơ hai ngón tay ra:

“Ít nhất cũng 200 nghìn.”

Nhìn bộ dạng bố tôi lúc nói câu nói ấy cũng đủ làm tôi sốc tận nóc.

“Chú, bọn con yêu nhau cũng đã lấy kết hôn làm tiền đề. Về phần sính lễ, con đã nhờ Niệm Niệm đưa cho chú rồi ạ.”, Lương Sinh mỉm cười, trả lời một cách lịch sự.

“Sao cơ? Cậu đưa bao nhiêu?”, bố tôi cau mày.

“Năm triệu hai ạ.”

Bố tôi nghe xong cười mỉa mai: “Năm triệu hai sao? Đến mấy người địa chủ ngày xưa còn chả có nhiều bằng đấy.”

“Bố ơi, là thật đấy….”, tôi nhỏ giọng xen vào.

Tôi lấy điện thoại ra, tìm một đoạn video về Lương Sinh trên mạng rồi đưa cho bố xem:

“Bố nhìn xem, có giống anh ấy không?”

Bố tôi nghi ngờ cầm điện thoại, nhìn ngắm một lúc rồi gãy đầu đưa cho mẹ tôi.

Mẹ tôi so một hồi rồi cũng xác nhận: “Đúng vậy, là một đấy ông ạ.”

"Sao cậu ta không tìm mấy cô khác trong giới giải trí mà lại là con gái mình…”

…..

Sau một lúc nói chuyện ầm ĩ, thái độ bố cũng bình tĩnh trở lại, từ từ nói:

“Chuyện hai đứa, tôi không đồng ý.

“Nhà chúng tôi không cần tiền của anh, khoảng cách hai người cũng quá chênh lệch. Giới giải trí các anh bao nhiêu thứ phức tạp, còn con gái tôi lại là đứa rất ngây thơ, ở bên cạnh không sớm thì muộn cũng phải chịu khổ.”

Lương Sinh nắm chặt tay tôi, giải thích: “Chú, cháu và Chu Niệm đã thích nhau nhiều năm, đi đến chuyện ngày hôm nay không phải là do nhất thời. Chúng cháu đều muốn ở bên nhau ạ.”

"Mấy năm nay, cháu đi làm cũng dành dụm được một ít tiền, dự định sau khi kết hôn bọn cháu sẽ cùng nhau làm những điều cô ấy thích. Chú cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Chu Niệm thật tốt, cháu biết cô ấy yêu mình và cháu cũng thế.”

Cuối cùng bố tôi cũng không nói gì nữa.

Mặc dù Lương Sinh cũng đã lên tiếng cam đoan sẽ chăm sóc tôi thật tốt, nhưng bố vẫn rất lo lắng.

Khi tiễn Lương Sinh xuống lầu, tôi không nhịn được mà hỏi: “Anh thực sự muốn kết hôn à?”

Anh ấy lập tức trả lời: “Chẳng thế thì sao? Chả lẽ em không muốn cho anh một danh phận à?”

Tôi thấy hơi xấu hổ, nhưng nghĩ lại, bây giờ là lúc sự nghiệp anh ấy đang thành công nhất, nếu mà kết hôn, chẳng lẽ phải giấu giếm với mọi người sao?

Nhưng cuối cùng tôi vẫn không hỏi câu ấy.

Anh ấy cười, xoa đầu tôi: “Cứ để đấy anh lo hết.”

Anh ấy lấy một tờ giấy từ trong túi, đặt nó vào tay tôi: “Bạn học Chu Niệm, lần này mời em tới dự concert của anh nhé.”

Tôi cầm lấy nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là vé concert của anh ấy

16

Tôi biết việc dạo gần đây anh ấy đang chuẩn bị phát hành ca khúc mới, các fan cũng vô cùng mong đợi nó.

Tôi cũng tò mò hỏi xem ca khúc mới là gì nhưng anh ấy toàn từ chối rồi cười một cách đầy ẩn ý.

Cho đến ngày phát hành, tôi thấy tin tức đang thịnh là là: #AlbummớicủaLươngSinh_Thanhâmcủaem

Hôm đó anh ấy cũng đăng một bài viết khác:

“Ai nói rằng chúng ta không có bức hình chụp chung nào chứ?

Tôi vẫn đang hướng về em, dù em chẳng thấy nó.”

Đính kèm bên dưới là bức ảnh selfie anh ấy đang mỉm cười, đằng sau còn có một bóng người đang mặc đồng phụ bị dính vào.

Người đó không ai khác chính là tôi.

Anh ấy nói rằng, tất cả những điều ấy không phải là tình cờ, mà đã được lên kế hoạch từ trước để gặp tôi.

Nhìn Lương Sinh và Chu Niệm năm mười tám trong bức ảnh, tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười mới được.

Cũng tốt, dẫu sao thì tiếng lòng của tôi cuối cùng cũng được đáp lại.

Concert của Lương Sinh được tổ chức tại sân vận động lớn nhất thành phố với quy mô khoảng 100000 người. Hôm đó thực sự rất đông, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng la hét của mọi người.

Tôi ngồi hang đầu mỉm cười, nghe hết bài này đến bài khác.

Ca khúc cuối cùng là “Thanh âm của em.”

Sau khi hoàn thành xong bài hát cuối cùng, anh ấy đứng trên sân khấu, toàn bộ ánh đèn đều đổ về phía giữa sân.

Lương Sinh hít một hơi thật sâu sau đó bình tĩnh nói:

“Xin chào mọi người, tôi là Lương Sinh, cảm ơn mọi người vì đã đến buổi concert ngày hôm nay.”

Tất cả mọi người bên dưới đều hét ầm lên.

“Bài hát này được viết cho Niệm Niệm của tôi. Khi đó cô ấy đã cho tôi vay 520 tệ để tôi tham gia chương trình âm nhạc, nhờ đó mới có được Lương Sinh của ngày hôm nay.”, ánh mắt dịu dàng của anh ấy hướng về phía tôi.

“Tôi đã làm việc vô cùng chăm chỉ trong giới giải trí này đã bảy năm. Cảm ơn mọi người vì đã luôn yêu mến và ủng hộ những sản phẩm của tôi, đây cũng là lần cuối cùng tôi đứng trên sân khấu. Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ rút khỏi ngành giải trí.”

Bên dưới mọi người đều vô cùng bất ngờ, không ai có thể nghĩ được rằng Lương Sinh sẽ chọn giải nghệ khi đang ở thời kì đỉnh cao.

Anh ấy từ chối mọi cuộc phỏng vấn, đưa tôi vào bên trong hậu trường.

Đầu óc tôi vẫn đang mơ màng từ lúc anh ấy nói rời giới giải trí, không để ý đến việc anh ấy đưa mình đi đâu.

“Lương Sinh, sao anh lại làm vậy?”

“Có nhiều lý do. Ví dụ như anh không muốn sự nghiệp của mình trở thành gánh nặng cho người sau, không muốn mỗi lần ăn tối đều không đủ no, cũng không muốn sự nghiệp, cuộc đời của mình bị đem ra bới móc, đặc biệt là không muốn trong lúc mình phải làm việc thì bạn gái mình được ở nhà chơi….”

“Anh muốn chúng ta giống như các cặp đôi khác, sẽ cùng nhau đi ăn tối, hẹn hò, du lịch hay làm bất cứ điều gì mà mình muốn.”

“Nhưng mà…..”

Anh ấy không nói gì nữa, cầm lấy tay tôi rồi bắt đầu chạy. Chúng tôi chạy đến mứ gần như kiệt sức mới dừng lại.

“Chu Niệm, em còn nhớ nơi này không?”

Anh ấy đưa tôi đến sân bóng của trường cấp 3, đây là nơi mà tôi thường gặp anh ấy, cũng là nơi mà anh ấy đã đổi tên mình trong danh bạ của tôi thành “Lương Sinh đẹp trai nhất trên thế giới.”

Mỗi lần gặp anh ấy ở đây, tôi đều vô thức cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.

“Mỗi ngày em thường đi qua đây lúc 7h10, còn anh thì đến từ lúc 7h để đợi em. Mỗi lần gặp nhau cũng chỉ vỏn vẹn vài giây, khi ấy em toàn cúi đầu nên không biết anh luôn quay lại nhìn em đấy.

“Ngày tốt nghệp, em cũng cho anh mượn tiền ở đây.

“Và hôm nay, một điều khác nữa cũng tại đây.”

Anh ấy bất ngờ quỳ xuống, trên tay lấy ra chiếc nhẫn kim cương.

“Bảy năm qua, anh cũng đã từng nghĩ sẽ quên được em, nhưng ngày hôm đó, em một lần nữa lại chuyển hết số tiền mình có cho anh. Kể từ lúc đó anh đã hạ quyết tâm phải giành được người con gái của đời mình.

“Chu Niệm, chúng ta kết hôn đi.”

Anh ấy nhìn tôi mỉm cười nhưng nước mắt đã lưng tròng.

Tôi vừa vui, vừa xúc động cũng vừa bất ngờ đến mức không nói được gì. Cuối cùng không kìm được đã bật khóc

“Đồ ngốc, chẳng lẽ muốn anh nói đồng ý hộ sao.”

Lương Sinh mỉm cười, nhéo nhẹ vào tay tôi.

“Em đồng ý.”, tôi vừa khóc vừa trả lời.

Lương Sinh đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của tôi.

Đúng lúc đó trên loa vang lên ca khúc “Thanh âm của em”.

Câu cuối cùng là:

“Em là người tôi khắc sâu trong kí ức còn tôi là thanh âm ngọt ngào thầm kín của em.”
_

Ngoại Truyện
_

Sau buổi concert, những tin tức về Lương Sinh ngập tràn trên mạng xã hội, nhưng chỉ một thời gian sau cũng đã vơi dần.

Mấy ngày hôm nay, tôi thấy cuộc sống yên bình quá nên rủ Lương Sinh chơi trò quyết định kiểm tra điện thoại của nhau. Vốn tưởng sẽ phải moi ra được thứ gì đó, nhưng vòng bạn bè của anh ấy sạch bong không có một cái gì.

Tuyệt vọng……

Tôi thì khác, anh ấy không chỉ đọc được mấy tin nhắn nhảm nhí của tôi với bạn thân mà còn tìm vào cả douyin của tôi lướt chục cái
video toàn là mấy em trai cởi trần nhảy múa.

Đời tôi đến đây coi như kết thúc rồi.

Không những thế, anh ấy còn tìm được mấy cái bình luận của tôi dưới những video:

"Đây là người đàn ông thứ 108 mà tôi rung động ngày hôm nay.”

“Ai nó cho tôi biết xem sờ vào cơ bụng như này có cảm giác ra sao không?”

Đã thế đứa bạn thân còn đổ thêm dầu vào lửa:

“Hôm nay Chu Niệm đã đẩy Lương Sinh lên giường chưa?”

Tôi ngồi bên cạnh cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, giải thích: “Chỉ là đùa thôi….”

“Nếu anh biết em vội muốn thế này thì đã không nhịn bấy lâu nay.

"Mấy cái này chỉ được xem qua màn hình thì có gì vui.”, anh ấy cười, tiến sát lại gần tôi, “Chi bằng giờ anh giúp em cảm nhận một cách chân thật hơn.”

Đêm nay tôi phát hiện ra hình như mình đã bị vẻ đẹp này đánh lừa rồi.
_
Tuy nhiên dạo gần đây Lương Sinh cũng dính một số rắc rối khá đặt biệt.

Mỗi lần tôi đưa anh ấy về quê, một nhóm khoảng bảy tám dì đã ngồi ở bàn ăn đợi anh ấy. Khi nhìn thấy Lương Sinh liền hét ầm lên: “Wao, người nổi tiếng của chúng ta đã về rồi~~~”

Mẹ tôi ra đón anh ấy: “Lương Sinh, dì hai của con cất công đến đây nghe con hát đấy, mau thể hiện tài năng đi.”

Bạn học Lương nhỏ bé của chúng ta chỉ đành ngoan ngoãn ngồi trên ghế và hát mấy bài hit của mình.

Mấy dì nghe xong đều nói:

“Này, nghe cậu ấy hát hay hơn hẳn so với mấy cha trong xóm.

Nhưng mà tôi vẫn thích nghe Phượng Hoàng Truyền Kỳ hơn.”

Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu, nhưng tôi coi chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ đành đứng dậy cười rồi đi ra chỗ khác.

“Niệm Niệm, cứ đợi đấy, lúc về xem anh sẽ xử em như thế nào.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play