[Zhihu] TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN

Chương 3


1 tháng


7

Sau đó, tôi bê hai thùng dầu đậu nành mang đến khu đắt nhất trong thành phố.

Quả là hài hước!

“Nếu gặp nhau bên ngoài sợ sẽ bị cánh phóng viên bắt gặp nên đã làm phiền cậu mang đến tận đây. Xin lỗi nhiều nhé!”

Cậu ấy cầm lấy thùng dầu từ tay tôi, sau đó mời vào trong: “Cậu ngồi đâu cũng được.”

Tôi nhìn xung quanh nhà của Lương Sinh.

So với nhà của một số nghệ sĩ khác thì có vẻ nhà cậu ấy không quá lớn, bài trí khá đơn giản, ngăn nắp nhưng có lẽ không có người ở thường xuyên, cảm giác hơi đơn điệu.

“Có gì lạ sao?”

Cậu ấy nhận ra ánh mắt tò mò của tôi.

“Cũng không có gì, chỉ là tớ cứ nghĩ rằng nhà của mấy nghệ sĩ nổi tiếng sẽ phải là rộng bốn năm trăm mét cơ.”, tôi giải thích.

“Chỉ có một người ở thì cần gì nhà to thế? Cảm giác cô đơn lắm, đợi sau này khi kết hôn tớ sẽ cân nhắc đổi sang một cái lớn hơn sau.”

Cậu ấy mặc bộ đồ ngủ màu trắng, tóc duỗi thẳng. So với nhưng lúc trên sân khấu thì bây giờ cảm giác có chút trẻ trung, giống như năm ấy hơn.

“Tớ thấy cũng không nhỏ quá đâu, ba phòng ngủ với phòng khách như này kết hôn xong là đủ dùng rồi.”

Nói xong tôi liền thấy hối hận, cậu ấy bây giờ là người nổi tiếng rồi sao tôi lại lấy thước đo của những người bình thường để so sánh chứ?

Tôi cố gắng lãng tránh sự xấu hổ vừa nãy, giơ tay chào tạm biệt: “À, đồ cũng giao xong rồi, tớ về đây, tạm biệt.”

Lương Sinh khoanh tay, dựa người vào của, nhìn về phía tôi: "Dù sao cũng đến rồi, ở lại ăn cơm đã rồi đi.”

Đúng thật “Dù sao cũng đến” rồi mà.

Ngại gì mà không ở lại ăn một bữa.

Nhưng mà tôi không nghĩ rằng Lương Sinh biết nấu ăn.

Ở trong nhà bếp, cậu ấy làm vô cùng nhanh chóng, chỉ một lúc sau là cả bàn đã đầy món.

“Mấy chuyện này có gì lạ đâu, giờ sống một mình nên phải biết để tự lo cho mình thôi.”, cậu ấy nói với vẻ mặt ấm ức khi thấy tôi bất ngờ về điều này.

“Nhưng mà không phải các cậu đều có trợ lý sao?”

“Tớ không thích bị làm phiền.”

“À, vậy cũng tốt.”

Hình như tôi thực sự kém trong khoản bắt chuyện với người khác, hoặc cũng có thể là do chúng tôi đã không gặp nhau quá lâu nên chẳng có chủ đề nào chung nữa.

Mỗi lần nói chuyện đều nhanh chóng đi vào ngõ cụt.

8.

May mắn thay, cuộc gọi của mẹ đã cứu tôi một bàn vào lúc này.

“Niệm Niệm, dì hai muốn giới thiệu đối tượng cho con, là công chức còn khá trẻ trông rất đáng tin. Cuối tuần này thu xếp đi gặp cậu ấy nhé!”

Giọng nói của mẹ tôi phát ra từ điện thoại rất to.

“Mẹ, giờ con đang bận, lúc khác mình nói chuyện nhé!”, tôi vội che loa điện thoại, nhỏ giọng đáp lại.

“Vậy chủ nhật nhớ phải đi đấy, địa điểm là ở nhà hàng phía sau công ty cậu ấy.”

“Con biết rồi mà….”

Tôi lật đật cúp máy, xấu hổ giải thích: “À, mẹ tớ gọi.”

“Đi xem mắt sao?”

Lương Sinh cúi xuống, gắp vào bát tôi một miếng xương sườn.

“Ừ.”

Cậu ấy đứng dậy lấy một bát canh khác đưa cho tôi.

“Chu Niệm, cậu có yêu cầu gì đặc biệt khi tìm bạn trai không?”

“Hả? Không có yêu cầu gì, chỉ cần là người tốt là được.”

Tôi im lặng cúi xuống nếm thử bát canh, công nhận vị của nó thực sự ngon hơn tôi nghĩ.

“Vậy cậu nghĩ tớ thế nào?”, Lương Sinh bình tĩnh vừa gắp thức ăn vào bát vừa nói.

Tôi không suy nghĩ nhiều mà trả lời luôn: “Rất tốt.”

“Ồ, vậy chúng ta thử xem sao được không?”, cậu ấy thản nhiên nói.

Tôi đang húp canh, sau khi nghe những gì cậu ấy nói liền sốc đến mức sặc luôn.

“Cậu… cậu nói…?”

Lương Sinh nhìn thẳng tôi, khóe miệng nhếch lên, nói lại một cách nghiêm túc: “Tớ muốn nói là, Chu Niệm, chúng ta hẹn hò được không?”

Tôi lập tức đơ người luôn, đầu óc không nghĩ nổi được gì nữa.

Sau vài giây, tôi hít một hơi sâu lấy lại tinh thần: “Đừng nói đùa nữa.”

“Cậu có thấy tớ giống đang đùa không?”, Lương Sinh vẫn nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt càng lúc càng nghiêm túc hơn.

“Chúng ta không phải người ở cùng thế giới?”

“What?? Cậu là người sao Hỏa à?”

Tôi:……

“Không phải cậu nói tớ rất tốt sao? Hay tớ có điều gì không phải à?”, cậu ấy hỏi ngược lại.

Khoảnh khắc ấy tôi lo lắng đến nỗi đầu óc mơ màng không nghĩ ra được lý do nên hồn cả.

“Cậu quá giàu, lại còn đẹp trai….”

“Ồ, là tại tớ đã giàu lại còn đẹp trai sao? Hóa ra đây cũng được coi là khuyết điểm sao?”, cậu ấy giơ hai tay tỏ vẻ bất lực trước lý do này.

Giờ tôi nói lại sao nổi đây? Tôi chỉ là một người ế thâm niên thôi làm sao đã được trải qua mấy chuyện đó mà biết.

Im lặng một hồi lâu tôi mới dám mở lời: “Tại sao lại là tớ? Xung quanh cậu thiếu gì những người đẹp hơn.”

Trong giới giải trí có bao nhiêu mỹ nhân, huống hồ gì mấy năm nay có cả tá diễn viên nữ dính tin đồn hẹn hò với cậu ấy.

Cậu ấy bóc tôm sau đó bỏ vào bát tôi.

“Bởi vì cậu là người đồng ý cho tớ vay tiền.”

Tôi:……

Đây thực sự không phải câu trả lời mà tôi mong đợi.

“Bảy năm trước cậu cho tớ tất cả số tiền cậu có, bảy năm sau tớ cũng đưa cho cậu hết số tiền của mình. Những chuyện khác tớ không có thể không rõ, nhưng riêng việc cậu nguyện ý cho tớ vay tiền thì đã chứng tỏ chúng ta nhất định là định mệnh.”

Lương Sinh nói một cách nghiêm túc như thế điều đó là hoàn toàn hợp lý và chính xác

9

Bảy năm trước tôi thích thầm cậu ấy là thật, nhưng khi đó cậu ấy ngày một nổi tiếng, người thích ngày càng nhiều nên tình cảm này cũng đã từ từ phai nhạt rồi.

Việc chuyển tiền cho cậu ấy thì đó chỉ là theo bản năng mà giúp đỡ người khác thôi

“Lương Sinh, chúng ta cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi, tớ thực sự không nghĩ xa đến vậy,

“Với cả chúng ta cũng không có thân thiết lắm.”, tôi nhỏ giọng, ấp úng giải thích.

“Không thân? Chu Niệm, hóa ra cậu là người vô tâm như vậy sao?”

Lương Sinh bỗng nhiên đứng dậy đến gần phía tôi, giọng điệu có chút bất mãn.

“Mấy vết sẹo này đều là vì cậu, cậu không biết sao?” , cậu ấy chỉ vào vết sẹo trên trán.

Tôi cảm thấy hơi bối rối, không biết nên làm gì.

“Đó không phải là do hồi đi học cậu đánh nhau sao?”

Trong ký ức của tôi, hồi đó lần đầu tiên Lương Sinh đánh nhau với người khác, hậu quả khá nghiêm trọng.

Mọi người nói rằng cậu ấy đánh nhau với bạn nam trong KTX đến nỗi bị gãy cả xương sườn và khâu ba mũi trên trán.

Nhưng lý do vì sao thì chưa ai nói.

“Cậu có biết vì sao hồi đó tớ và cậu ta đánh nhau không?

“Hả? Tại sao vậy?”

“Khi đó cậu ta ở trong KTX xem mấy loại phim đồi trụy, rồi nói với người khác cô gái trong đó rất giống cậu, nói toàn những lời khó nghe nên tớ đã đánh nó.

“Tớ cũng bảo mọi người giấu kín, vì dù sao cậu cũng là con gái mà, nếu mà nói ra những điều đó thì người tổn thương lại là cậu.”

Hóa ra đây là lý do thực sự.

Lương Sinh nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu nhìn tôi: “Hiểu chưa?”

“Ừm……”, tôi hơi nghẹn ngào đáp lại.

Cậu ấy ngước mắt nhìn lên trần nhà, hình như suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn tôi tủm tỉm cười: “Còn nữa, có người hồi đó bị phạt đứng khóc như kẻ ngốc, thế cậu nhớ ai là người chịu phạt cùng mình không?"

Tôi nhớ rất rõ lần phạt đó, thực sự rất xấu hổ.

Cô giáo dạy toán lúc đó đang bước vào thời kỳ mãn kinh, tính tình vô cùng nóng nảy, trong lớp không ai dám mắc lỗi nhưng tôi thì có. Lần ấy cô muốn kiểm tra bài tập về nhà nhưng tôi lại quên không mang đi, cô ấy khăng khăng rằng tôi chưa làm nên mới nói dối như thế nên phạt tôi ra đứng ngoài cửa lớp.

Sau đó cô ấy đứng trên bục giảng quát lớn: “Còn ai không mang vở thì mời tự giác ra ngoài luôn.”

Sau đó Lương Sinh cũng lặng lẽ đi ra.

Đó là lần đầu tiên tôi bị phát đứng bên ngoài cửa lớp nên vừa đứng vừa khóc.

“Ê, sao vậy?”, cậu ấy đứng cạnh trêu tôi.

Tôi mặc kệ, cứ thế đứng khóc vì xấu hổ.

Cậu ấy nhìn tôi cười rồi nhét vào túi tôi vài viên kẹo socola, nói mời tôi ăn cùng.

Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Khi ấy cậu cũng không mang bài tập về nhà còn gì?”, tôi nhỏ giọng hỏi vặn lại.

Cậu ấy lộ ra nụ cười vô cùng gian xảo, khóe miệng hơi cong lên: “Bạn học Chu Niệm à, hôm đó tớ có mang vở bài tập đấy.”

Tôi cảm thấy sốc toàn tập, càng lúc càng thấy sợ.

“Ồ?”

“Vậy cậu còn thấy chúng ta không thân thiết nữa không?”, cậu ấy bình tĩnh cúi đầu xuống, chăm chú nhìn tôi.

Tôi xin phép mất trí nhớ tạm thời một chút.

“Cũng không hẳn….”

“Thân thiết như vậy, coi như cũng đã hiểu rõ nhau rồi. Dù sao cũng chẳng ai muốn chúng ta thì chi bằng bọn mình hẹn hò đi?”

Mặt tôi đỏ bừng, ngồi bất động không nói gì.

Tôi do dự vài giây rồi nghiến răng đáp lại: “Hẹn hò thì hẹn hò.”

Dù sao tôi cũng chẳng lỗ cái gì, mà lại còn được yêu đương với người nổi tiếng.

Lương Sinh không nhịn đười cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Đồ ngốc.”

Wào, lạ đời thật, tôi mang đến hai thùng dầu đậu nành lại đổi được anh người yêu.

Đến tận khi Lương Sinh đưa tôi xuống lầu rồi chở tôi về nhà, tôi vẫn cảm thấy mọi thứ bây giờ cứ như là đang mơ vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play