[Zhihu] TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN

Chương 2


1 tháng


4.

Cả người tôi cứ thấp thỏm không yên, đúng lúc sáu giờ đang định ra về thì sếp đột nhiên thông báo:

"Nào nào nào, cả nhà ơi vào họp gấp nhé."

Tôi: ...

Hơn sáu rưỡi, Lương Sinh gửi tin nhắn đến: "Cậu đến chưa thế?"

Tôi ngượng ngùng đáp lại: "Xin lỗi nhé, nay tớ phải tăng ca, hay là để hôm khác gặp được không?"

"Không sao đậu, tớ đợi thêm một chút cũng được", cậu ấy đáp lại.

Nói tóm lại thì tôi thấy vô cùng ngại vì hôm đó tôi đã làm cậu ấy đợi hơn một tiếng rưỡi mới đến.

Trước khi ra ngoài, tôi cầm chiếc gương nhỏ ngắm nhìn mình một lúc lâu, bản thân ở tuổi 25 đã không còn dáng vẻ như những năm cấp 3.

Tôi đã học cách trang điểm và ăn mặc, mái tóc ngắn với cái mái ngố quê mùa bây giờ đã dài ngang lưng, được uốn xoăn nhẹ. Đặc biệt là bản thân bây giờ đã trở nên nổi bật hơn.

Sự tự ti của tuổi 18 cũng đã dần biến mất theo thời gian.

Tuy vậy nhưng khi đối mặt với Lương Sinh tôi vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cả cái nhà hàng to như vậy nhưng chỉ có một mình cậu ấy là khách. Mặc dù thường thấy cậu ấy trên TV hay điện thoại nhưng sau nhiều năm xa cách cảm giác gặp trực tiếp thế này vẫn khác biệt.

Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lương Sinh mặc một bộ vest màu xám, áo sơ mi bên trong cởi hai nút trông rất gợi cảm.

Đường viền hàm rất rõ ràng, tôn lên những đường nét trên khuôn mặt. Nhưng dường như sự ngây ngô, trong sáng của thời trẻ đã phai nhạt dần, thay vào đó là vết cạo trên lông mày làm cho dường như thêm phần ngang tàng.

"Lương Sinh, đã lâu không gặp.....", tôi ngập ngừng nói.

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cậu ấy có chút hơi bất ngờ.

"Thay đổi rất lớn đó nha", cậu ấy cười.

Tôi lại trở nên căng thẳng hơn.

"Đẹp lên quá ấy mà."

"Cậu cũng đẹp trai hơn đấy.", tôi nhẹ nhàng đáp lại

"Cậu một mình đến đây gặp tớ không sợ chồng biết sẽ giận sao?"

Cậu ấy nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùng gian xảo.

"Không... tớ chưa có có chồng.", tôi xấu hổ trả lời.

"Ừm ~ thế bạn trai thì sao?"

"Cũng, cũng..... không có."

"Vậy mấy năm nay cậu không hẹn hò với ai à?", ánh mắt Lương Sinh đang rất đăm chiêu mong ngóng câu trả lời.

"Không....."

Ngay lập tức tôi cảm thấy vô cùng xấu hộ, cảm giác bản thân như kiểu mấy đồ vô dụng.

"Làm việc bận quá nên không có thời gian yêu đương.", tôi cố nghĩ ra một cái cớ để biện hộ cho bản thân.

"Trùng hợp thế, tớ cũng vậy", cậu ấy nhìn tôi cười, "Vậy cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Vậy thì chọn bít tết nhé?"

"Ừm."

Nói chung là bầu không khí bây giờ vô cùng ngượng ngùng, đã thế nguyên cái nhà hàng lại chỉ có đúng hai người bọn tôi.

5.

Một lúc sau nhân viên phục vụ mang ra một phần bít tết đặt trước mặt tôi.

Nhưng mà trước mặt Lương Sinh lại là salad.

"Cậu không ăn sao?", tôi có chút bất ngờ.

"Bữa tối không thể ăn được nếu không sẽ tăng nhiều cân lắm.", cậu ấy có chút tủi thân mà giải thích cho tôi.

"Nhưng mà thật ra cậu cũng khá gầy rồi mà

"Gầy quá không tốt cho sức khỏe đâu."

Tôi vốn định an ủi Lương Sinh một chút nhưng cậu ấy lại nghiêng người về phía tôi:

"Tớ cũng không phải quá gầy mà nhỉ?"

Tôi lập tức cạn lời luôn, biết nói gì nữa đây.

"Ừm.....dáng cậu vừa đẹp luôn."

Nhìn dáng vẻ cậu ấy qua màn hình rất hoàn hảo nhưng thực sự gặp qua bên ngoài vẫn là cảm thấy có chút hơi gầy quá.

Trách sao được đây, ai cũng đều bảo mấy nghệ sĩ ngoài đời thực sự rất gầy.

"Hơn nữa bạn học Chu Niệm à, sức khỏe tớ tốt lắm đấy.", cậu ấy lại còn cố nói thêm câu nữa.

Nói xong câu này là tôi im luôn, dám đáp lại thể nào đây.

"Thật ra ý của tớ là ăn kiêng không tốt lắm đâu....", tôi vội vàng giải thích lại.

Cậu ấy nhướn mày nhìn tôi: "Vậy thì cậu cho tớ một miếng thịt đi."

Nghe xong tay tôi cứng đờ giữa không trung, cảm giác hơi bối rối.....

Cũng không biết ma xui quỷ khiến nào mà tôi lại làm như thế thật, dùng dao nĩa của mình cắt cho cậu ấy một miếng, đã thế cậu ấy cũng nhận lấy và ăn ngon lành.

Nhưng mà sao cậu ấy lại không gọi thêm một phần nữa nhỉ?

Không đến mức tiếc tiền gọi thêm đấy chứ? Hay cậu ấy đem toàn bộ tài sản cho tôi hết rồi?

Chắc không phải đâu ha? Mấy người nổi tiếng không phải có rất nhiều tiền sao? Một bộ đồ cao cấp đã mấy triệu rồi.

Tôi cố gắng gạt những thắc mắc đó sang một bên, quay lại chủ đề chính muốn nói ngày hôm nay.

"Lương Sinh, cái tiền kia tớ không thể chuyển lại cho cậu được."

Cậu ấy vẫn bình tĩnh ngồi cắt đống salad trên bàn.

"Vốn vẫn là trả cho cậu mà, lúc trước chẳng phải đã nói là được rồi thây."

"Đấy chỉ là đùa thôi, tớ có nói nghiêm túc đâu.", tôi vội vàng giải thích.

"Nhưng tớ thì nghiêm túc. Đây là thứ cậu xứng đáng có được, cứ coi như là tiền lãi khi là người đầu tư đầu tiên vào tớ đi."

"Nhưng mà tớ vẫn không thể nhận được."

Lương Sinh dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, liền ngẩng đầu lên nhìn tôi:

“Bây giờ cậu đang làm gì?”

“Thiết kế mặt bằng.”

Tôi thấy hơi bối rối khi cậu ấy chuyển hướng câu chuyện quá nhanh, đầu óc chưa load kịp liền ngây thơ hỏi lại:

“Cậu thì sao?”

Cậu ấy không nhịn được mà bật cười, “Ca sĩ”.

Bầu không khí lại trở nên im lặng, mãi lâu sau khi định thần lại mới dám hỏi tiếp:

“Vậy cậu có đóng bảo hiểm không?”

Cậu ấy cố nhịn cười, nhướng mày nhìn tôi nghiêm túc trả lời:

“Không bảo hiểm, không có ngày nghỉ cuối tuần cũng không phải tăng ca.”

Tôi:……

"Ha ha. . . Vậy giới nghệ sĩ các cậu cũng không dễ dàng đâu nhỉ?”

"Cũng không hẳn."

Sự ngại ngùng lại tiếp tục diễn ra.

Tôi thực sự không biết cách làm sao để nói chuyện phiếm với người khác.

"Chà, tớ là fan bự của cậu đấy”, tôi cố gắng làm cho bầu không khí bớt ngại ngùng.

“Vậy á? Thế mà chưa từng thấy cậu đến concert của tớ đấy?”

"Ừm, vé concert hơi đắt so với tớ ..."

Không chỉ đắt đâu mà còn khó săn nữa.

"Vậy để tớ mời cậu đến buổi concert tiếp theo."

Khóe miệng Lương Sinh hơi cười nhẹ, ánh mắt vẫn dán chặt lên người tôi.

"Vậy... có thể cho tớ xin chữ ký không?”, tôi chợt nhớ ra còn nhiệm vụ xin chữ ký giùm cho cô bạn thân chưa kịp làm.

"Được chứ."

Lương Sinh nhận lấy bức ảnh từ tôi và bắt đầu thể hiện những nét chữ bay bổng của mình.

“À, cậu có thể viết câu khác được không?”

“Được, cậu muốn viết gì lên?”, cậu ấy mỉm cười.

Tôi hơi ngại nên ấp úng trả lời: “Viết là chúc vợ yêu Bao Quyến ngày càng xinh đẹp…”

Nụ cười trên môi Lương Sinh đột nhiên biến mất, cả mặt tối sầm lại.

“Bao Quyến là ai?”

“Bạn thân tớ.”

“KHÔNG VIẾT.”

Tôi:…..

“Thường fan sẽ gọi idol là chồng sao?”, Lương Sinh nhướng mày, khóe mắt lộ ra ý cười.

“Ừm.”

Nhận thấy có gì không ổn, tôi vội vàng giải thích lại: “Nhưng không bao gồm tớ, tớ không thuộc kiểu đấy”

“Tại sao chứ?”

“Tớ, tớ chỉ coi đó là những sự yêu thích đơn thuần trong sáng thôi.”

Cậu ấy không nhịn được mà bật cười thành tiếng còn tôi vì quá thẹn mà không ngừng véo vào dưới chân mình.

“Vậy cậu thích nghệ sĩ nào?, cậu ấy nhìn tôi hỏi lại.

“Chính là Thẩm Phi Vũ, cậu có thể giúp tớ xin chữ ký được không?”

Thẩm Phi Vũ là một diễn viên trẻ mới nổi gần đây, anh ấy đẹp trai lại còn có chút gì đó cảm giác rất ngông. Tôi mê mệt đến nỗi không bỏ qua một bộ phim nào có mặt anh ấy.

Mà trùng hợp sao, anh ấy và Lương Sinh lại là bạn bè thân thiết trong giới giải trí, có nhiều người còn ship CP bọn họ nữa.

“Được cậu muốn viết gì?”

Lương Sinh nhướng mày nhìn tôi lần nữa, giọng điệu thản nhiên:

“Chúc vợ iu Chu Niệm ngày càng xinh đẹp sao?”

Mắt tôi sáng bừng lên: "Có thể được như thế không?”

Sắc mặt Lương Sinh lập tức trùng xuống: “KHÔNG THỂ.”

“Tại sao chứ? Chẳng phải hai người thân lắm mà?”, tôi thận trọng hỏi lại một cách.

“Hiện tại đang có chút lục đục.”, cậu ấy khẽ hừ một tiếng.

“Ơ? Lục đục khi nào vậy? Hai ôm trước tớ còn xem các cậu biểu diễn mà, trông rất thân thiết mà….”, tính tò mò của tôi bỗng nhiên trỗi dậy.

“Vừa xong.”

Đúng là trong giới này toàn anh em cây khế.

“Bạn học Chu Niệm, chẳng phải cậu bảo là fan tôi mà? Vậy Thẩm Phi Vũ kia là cái gì?

“Thần tượng…..”

“Ồ, tớ không biết cậu còn một chân đạp nhiều thuyền thế này cơ đấy.”

Gì cơ???

Cái này mà là một chân đạp nhiều thuyền á???

Ê, tôi lên Douyin lướt có ba tiếng mà đã có thể nói yêu 80 người đàn ông đấy.

6

Tóm lại buổi gặp mặt này siêu cấp xấu hổ, xấu hổ từ lúc bước chân vào cho đến lúc về.

Thế mà lúc về Lương Sinh còn nói với tôi: “Chu Niệm, hôm nay gặp được cậu tớ thấy rất vui.”

Hihi, cậu vui vẻ là được rồi.

Cuối cùng tôi vẫn không thể nhịn được mà nhắc lại chủ đề cũ:

“Lương Sinh à, số tiền năm đó cho cậu mượn cậu không cần phải trả lại nhiều vậy đâu. Bữa tối hôm nay khá đắt, tớ sẽ coi như nó chính là tiền cậu trả nhé.

“Tiếp đó là việc tớ không thể chuyển lại tiền được. Tài khoản của cậu có vấn đề gì à?”

"Ừm, chắc là vậy rồi, cậu cứ tạm thời giữ nó đi.”, cậu ấy nhẹ nhàng tiến lại gần tôi.

Tôi quên mất, riêng tiền cậu ấy kiếm một ngày đã cao gấp mấy lần tôi rồi nên mới dám nói thế này chứ.

Đúng là cái gì cũng hơn người mà.

“Số tiền này không nhỏ, nếu gửi tiết kiệm sẽ có lãi cao đó? Hay là để tớ giúp cậu gửi tiết kiệm nhé?”

"Ừm.”

Lương Sinh cầm điện thoại đưa ra trước mặt tôi:

"Không định thêm WeChat à?"

“Có thể sao? Đây là lần đầu tiên tớ được thêm bạn WeChat với người nổi tiếng đấy.”

Cậu ấy không nhịn được mà cười lớn:

"Là người nổi tiếng chủ động hỏi kết bạn WeChat."

Ngày hôm đó được kết bạn WeChat với Lương Sinh đối với tôi như một giấc mơ vậy, nhưng nhìn vào đống số 0 trong tài khoản thì điều đó không còn ảo nữa.

Tôi cũng tìm được một ngân hang giúp cậu ấy gửi tiết kiệm đống tiền đó.

Đã gửi tiết kiệm lại còn được khuyến mãi thêm hai thùng dầu đậu nành.

Ngày hôm sau khi tôi đang rảnh rỗi ở văn phòng thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ Lương Sinh:

“Chu Niệm, có thể giúp tớ chỉnh mấy bức ảnh này không?”

"Tất nhiên rồi”

Sau đó, tôi nhận được một loạt ảnh từ cậu ấy.

Một số bức thì không mặc áo, một số cái thì đang cầm đàn tỳ bà che nửa mặt.

Tránh bị mọi người để ý, tôi cẩn trọng mở nó ra, xem xong mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên.

“Má ôi, đây không phải là Lương Sinh sao? Châu Niệm, cô mò ở đâu ra được mấy tầm ảnh full HD thế này vậy?”

Các đồng nghiệp ở bên cạnh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy màn hình máy tính của tôi.

"Nhìn cơ bụng này, cơ ngực này, mau cứu tôi vớiiiii..."

"Kiểu dáng áo sơ mi này tuyệt nha, rất gợi cảm.”

Tôi nhìn Lương Sinh trong ảnh đang mặc chếc áo sơ mi đen rộng thùng thình, đã thế còn phanh hết ra, không thèm cài cái cúc nào.

Cậu ấy hơi nghiêng người sang một bên, anh mắt vừa lạnh lùng lại thêm chút ma mị, trông rất hợp với vết cạo trên lông mày. Cả màn hình bây giờ tỏa ra cảm giác rất là kích thích đó nha ~

Ấn tượng về Lương Sinh trong tôi vẫn là chàng trai năm 18 tỏa sáng rực rỡ, bây giờ vẫn là khuôn mặt ấy, con người ấy nhưng không còn phong cách, khí chất như vậy.

Nhưng dù là lúc trước hay bây giờ thì vẻ đẹp ấy đều làm tim tôi muốn rụng rời.

Tôi nghiến răng bấm tắt đống ảnh ấy đi.

“Cậu thấy sao?", Lương Sinh gửi tin nhắn khác cho tôi.

“Đẹp lắm”, tôi vỗ nhẹ khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, “À, tiền lãi gửi ngân hàng tháng này có rồi, khi nào cậu muốn lấy thì nói tớ, tớ sẽ chuyển lại cho cậu.”

Nhân tiện tôi lỡ khoe luôn việc được tặng hai thùng dầu đậu nành mà mình đang tính ăn chặn.

“Ừm.”

“Gửi tiền được tặng hai thùng dầu đậu nành, cậu muốn lấy không?”

“Muốn chứ”

Tôi:…

"Làm phiền bạn học Chu Niệm mang đến cho tớ được không?"

Sao tôi cảm thấy mình khách sáo quá rồi vậy, người ta là diễn viên nổi tiếng thiếu gì hai cái thùng dầu kia mà hỏi???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play