[Zhihu] TÌNH YÊU ĐẾN MUỘN

Chương 1


1 tháng


1.

Tôi bị shock từ lúc nhận được tin nhắn vay tiền

Nội dung gửi đến rất đơn giản.

"Có thể cho tôi mượn tiền được không? Số tài khoản 622XXX..."

Gửi từ Lương Sinh - người đàn ông đẹp trai nhất thế gian

Tôi hơi do dự một lát rồi quyết định chuyển hết số tiền còn lại trong tài khoản

Tổng cộng là 32626 tệ.

Tôi nghĩ chắc là Lương Sinh thực sự đang nghèo đến nỗi không còn một đồng nào, nếu không thì sao lại tự nhiên liên lạc lại với mình.

Phá sản? Bị phong sát? Hay là bị bắt cóc tống tiền nhỉ?

Trong đầu tôi lập tức tưởng tượng ra hàng ngàn trường hợp bất khả kháng.

Vài giây sau, chuông điện thoại vang lên cuộc gọi đến từ "Lương Sinh - người đẹp trai nhất thế gian."

Trong lòng bỗng nhiên trở nên lo lắng hơn bao giờ hết, bởi vì từ sau khi tốt nghiệp tôi và cậu ấy đã cắt đứt liên lạc.

Bảy năm trôi qua, bây giờ tôi chẳng biết phải đối diện với cuộc gọi này như thế nào, tâm trạng ra sao hay nói gì nữa.

Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, tôi hít một hơi thật sau rồi nhấn nghe.

"Alo, Lương Sinh...."

"Trung tâm phòng chống tội phạm lừa đảo xin nhắc nhở người dân rằng hiện này đã xuất hiện nhiều các đối tượng có chiêu trò vô cùng tinh vi. Vì thế mọi người luôn phải nâng cao ý thức cảnh giác, nhớ kỹ những điều cơ bản sau đây: không nhấn vào các đường link lạ, không nhận các cuộc gọi lạ yêu cầu cung cấp thông tin cá nhân cũng như chuyển tiền cho người khác khi chưa xác minh cụ thể."

Tôi: "......"

Tôi bị lừa rồi à???

Mẹ cha nhà nó, tiền mồ hôi nước mắt của tôi...

"Cô Chu, xin hỏi cô có nhớ những điều trên không?"

Tôi lập tức ngây người ra.

"Nhớ mà...Nhớ kỹ lắm...."

"Vậy xin hãy nói lại những điều trên ạ."

Tôi: ...........

"Tôi đột nhiên quên mất rồi...."

Ngại chết đi được.....Sao tự nhiên còn muốn đọc thuộc lòng lại nguyên cái đoạn trên kia hả trời.

"Chà, hóa ra cậu ấy vẫn ngốc như ngày xưa."

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc, có chút bất lực.

"Bạn học Chu Niệm, đã nhiều năm như thế mà sao cậu vẫn ngốc như xưa vậy?"

Giọng nói trầm ấm của Lương Sinh từ loa truyền ra.

"Tớ...."

Tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bối rối, không biết nên nói cái gì bây giờ.

"Tiền của cậu đều chuyển hết cho tớ rồi, chồng cậu biết sẽ không giận chứ?"

Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười như đang cố tình trêu tức vậy.

Mặt tôi nhanh chóng đỏ bừng lên, không nói được lên câu.

"Vậy thì trả lại tớ đi."

Lương Sinh khẽ cười rồi trả lời: "Ừm! Tớ đang ghi hình, chúng ta nói chuyện này sau nhé."

Giọng nói đầy nam tính phát ra từ điện thoại, tiếp đó còn bổ sung thêm câu nữa: "Nhớ cài ứng dụng chống lừa đảo nhé."

Mặt tôi bây giờ chả khác nào quả cà chua luôn rồi.

Sau khi cúp máy toi còn chưa kịp nghĩ gì cả thì một tiếng *ting* từ tài khoản ngân hàng kêu lên.

Lương Sinh đã chuyển cho bạn 5200000.00 tệ.

Tôi nhìn dãy số không kéo dài phía sau đến hoa cả mắt.

Dụi mắt đi rồi nhìn lại một lần ữa.

Tôi tự véo má mình một cái, đau quá má ôi, đây là thật không phải mơ á.....

5,2 triệu....

Liệu Lương Sinh đã cài ứng dụng cảnh báo lừa đảo chưa vậy?

Mùa hè bảy năm trước, tôi cho cậu ấy vay 520 tệ, cậu đã nói rằng đợi sau này sẽ trả lại tôi 5,2 triệu.

Nhưng lúc đó tôi cũng chỉ nghĩ đó là một câu nói bông đùa mà thôi.

2.

5,2 triệu đối với cậu ấy mà nói có lẽ cũng chẳng đáng là bao, có khi còn chỉ như hạt cát giữa sa mạc rộng lớn kia thôi

Nhưng mà đối với cái loại người suốt ngày còng lưng bán mình cho tư bản như tôi thì con số này đúng là trên trời, chưa bao giờ dám nghĩ đến.

Tôi chẳng biết nên xử lý đống tiền đột nhiên từ trên trời rơi xuống này như thế nào.

Do dự một hồi lâu, tôi quyết định nhắn tin cho bạn thân báo mình phát tài rồi. Tin nhắn vừa gửi đi thì liền nhận được điện thoại, âm thanh từ đầu dây bên kia vang lên vô cùng hào hứng.

"Hóa ra cái kẻ ngốc kia chính là cậu à!!! Sao đến giờ không thèm nói cho tớ biết là cậu có quen biết với Lương Sinh vậy???"

Tôi: ????

"Ngốc cái gì vậy má?"

Sau đó cô ấy liền chia sẻ cho tôi một video phát trực tiếp đang viral trên Weibo.

#LươngSinhvaytiền.

Tôi ấn xem lại livestream ấy, hóa ra nguyên nhân là tổ chương trình đã mời Lương Sinh cùng một số khách mời khác tham gia tuyên truyền phòng chống lừa đảo trên mạng.

Giữa buổi phát sóng, MC yêu cầu một vài khách mời hãy đóng giả là kẻ lừa đảo sau đó liên hệ với người đầu tiên trong danh bạ để vay tiền.

Lương Sinh trực tiếp soạn tin nhắn: "Có thể cho tớ mượn tiền không? Số tài khoản: xxx"

Mọi người trong trường quay đều bật cười trước hành động này. Nếu mà người kia mắc mưu này của cậu ấy thì chắc chắn đầu óc phải có vấn đề đấy.

Tiếp theo, Lương Sinh gửi cho người đầu tiên trong danh bạ có biệt danh là "đồ ngốc".

Sau đó là đến cảnh tôi nhận được cái tin này rồi đem toàn bộ gia sản của mình chuyển sang....

Mọi người lại được một trận cười ầm lên, cười đến sảng luôn.

Có người còn lên tiếng trêu rằng chỉ cho mượn có 30 ngàn thế này thì hóa ra Lương Sinh cũng không được gọi là nổi tiếng đâu nhỉ.

Chỉ có Lương Sinh vẫn lặng lẽ ngồi đó, khóe mắt hơi đỏ, trầm giọng nói: "Đã nhiều năm như vậy, sao cậu ấy vẫn ngốc như xưa vậy."

Sau đó là đến cuộc gọi giúp tôi nâng cao ý thức cảnh giác lừa đảo qua mạng.

Tôi mở phần bình luận, mấy cái top đầu là:

"Chu Niệm này là ai vậy? Sao lại đứng đầu danh bạ Lương Sinh của tôi thế."

"Cái biệt danh này có ý đồ gì nha, cảm giác như ba phần bất lực bảy phần nuông chiều vậy."

"Chuyện xui rủi đâu ai tránh được, đừng nói đây là toàn bộ tiền tiết kiệm đấy nhá chị gái ơi?"

"100% là cái cô Chu Niệm này thích anh tôi rồi, nếu không thì sao dễ bị lừa đến vậy? Chỉ có khi đối mặt với người mình thích thì IQ mới giảm thôi."

...........

Tôi cảm thấy có chút nhức đầu, không ngờ lại có một ngày tên của mình có thể xuất hiện trong những tin tức về Lương Sinh.

Mà mối quan hệ của chúng tôi cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè.

Hồi còn đi học, tôi ngồi bàn một còn cậu ấy ở bàn cuối.

Khoảng cách của chúng tôi trong lớp tựa như đường chéo, vì đó là khoảng cách xa nhất.

Tôi là học sinh giỏi môn Tiếng Anh, được giao cho nhiệm vụ thu bài tập của các bạn giúp thầy cô. Mỗi lần đi thu vở thì quá nửa đều thấy Lương Sinh đang chơi đùa cùng đám học sinh kém phía sau.

Điều mà tôi nói với cậu ấy nhiều nhất là: "Nộp bài tập."

Và cậu lúc nào cũng bày ra vẻ mặt miễn cưỡng đáp lại: "Chưa làm."

Mặt tôi đỏ lên, nhanh chóng giục cậu ấy: "Làm nhanh lên."

Sau đó cậu ấy nhếch cằm lên nở một nụ cười với tôi: "Cho tớ mượn vở cậu chép một tí."

Lúc đó tôi ngượng đế mức không dám ngẩng đầu lên nhìn, cúi gằm mặt xuống ném quyển vở bài tập lên bàn rồi bước vội.

Phía sau sẽ luôn vang lên tiếng trêu đùa những bạn nam khác.

"Wàoooo ~ học sinh giỏi của chúng ta sao lại đỏ hết mặt lên thế kia? Có phải là thích thầm đại ca Lương của chúng tôi không đấy?"

Lương Sinh bực mình đuổi bọn họ ra chỗ khác: "C.ú.t đi, đừng có mà làm phiền ông đây chép bài."

Nhưng cũng không hiểu sao năm đó cậu ấy lại lưu tên tôi là "đồ ngốc".

Tôi nghĩ thầm trong đầu rằng bản thân cũng không đến nỗi ngốc mà.

"Thật ra sau khi cúp máy Lương Sinh đã gửi cho tớ 5,2 triệu.... bây giờ tớ không thể chuyển lại được...", tôi ấp úng kể lại cho cô bạn thân, "Cậu nghĩ tớ nên làm gì bây giờ đây?"

Tiếng hét của cô ấy lập tức vang lên: "Vậy thì còn không nhanh ném đơn xin nghỉ việc vào đầu lão sếp hói ngu ngốc kia của cậu đi! Giờ thành phú bà rồi ai lại để mình chịu ấm ức mà còng lưng kiếm tí tiền ít ỏi kia nữa?"

"Chu Niệm dấu yêu của tớ ơi, phát tài rồi thì chớ đừng quên tình nghĩa bao lâu nay. Tớ muốn có thể bay đến bên cạnh ôm cậu một cái quá~"

Tôi gãi đầu, cuối cùng vẫn chẳng biết làm gì bây giờ.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, là Lương Sinh gọi đến.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi mới dám bấm nhận.

"Bạn học Chu Niệm, hôm nay có thời gian rảnh để gặp nhau không?"

"Hả....tan làm gặp được không?"

May quá, có thể đem đống tiền từ trên trời rơi xuống kia trả lại cho cậu ấy.

"Được, tớ chờ cậu."

Sau đó cậu ấy liền gửi địa chỉ của một nhà hàng sang trọng.

3

Sau khi cúp máy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tuy là bạn bè cũ gặp mặt nói chuyện nhưng giờ cậu ấy đã là người nổi tiếng rồi.

Hóa ra mấy kiểu hẹn hò qua mạng xong gặp nhau ngoài đời có kiểu cảm giác căng thẳng giống như này.

Nhìn thời gian cứ từ từ trôi mà tôi tưởng đâu đã một năm qua rồi. Để giết thời gian tôi đành nhắn tin kể với bạn thân về cuộc hẹn với Lương Sinh.

"Ômg!! Mau nói nhanh, có phải năm đó hai người dan díu mập mờ gì đó đúng không?"

"Không có mà....Thực sự chỉ là bạn bè cùng lớp bình thường, có điều năm đó tớ cho cậu ấy mượn 520 tệ chưa trả thôi."

"Chu Niệm ơi là Chu Niệm, cậu chính xác là loại yêu đến điên rồi, năm đó đã cho vay tiền rồi, giờ người ta cũng chỉ mới nói một câu không có tiền mà đã gửi hết toàn bộ tài sản của mình sang!!! Cậu bảo hai người không có tình cảm gì đó thì có ma nó mới tin nhé!

"Thôi bỏ đi, bây giờ điều cậu nên trước tiên là phải xin bằng được chữ ký Lương Sinh, tớ muốn có thứ đó lâu lắm rồi."

.......

Nếu hỏi rằng hồi đó tôi có thích Lương Sinh không? Câu trả lời chắc chắn là có rồi.

Trong lớp hầu như tất cả các bạn nữ đều tương tư cậu ấy, dáng vẻ đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời, tính cách thân thiện lại còn biết chơi guitar và hát hay nữa.

Thời học sinh của tôi, cậu ấy cứ như vậy mà tỏa sáng.

Gầm bàn cậu ấy lúc nào cũng có một đống thư tình đầy màu sắc rực rỡ.

Cậu ấy quá đỗi tài giỏi, còn tôi chẳng có gì ngoài một mối tình đơn phương trong lòng.

Tôi hồi đó là kiểu người không được ai để mắt tới, khuôn mặt tròn vo cùng kiểu tóc mái ngố càng làm bản thân như già đi chục tuổi, tóm lại chính là kiểu mấy cô gái quê mùa hướng nội ấy.

Mỗi lần gặp nhau ở sân thể dục tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên chào thì gan đâu mà đứng trước mặt nói thích cậu ấy.

Điều mà chúng tôi có thể nói và làm với nhau chính là lúc nộp bài tập.

Cậu ấy cầm vở bài tập của mình cùng những người khác từ phía cuối lớp đi lên đặt xuống bàn tôi: "Nộp bài tập."

Tiếp theo sẽ lấy trong túi ra mấy viên kẹo socola đặt lên bàn, "Cho cậu đấy, ăn hết đi.", sau đó nhanh chóng rời đi.

Khi đó mấy bạn nữ nghe nói rằng Lương Sinh thích ăn kẹo socola nên đã lặng lẽ nhét vào gầm bàn cậu ấy rất nhiều vì thế thỉnh thoảng sẽ cho tôi vài cái để cảm ơn việ cho chép bài.

Quãng thời gian cấp ba lúc nào cũng tươi đẹp nhưng lại quá ngắn ngủi.

Ngày kết thúc kỳ thi đại học, mọi người háo hức cùng nhau chụp ảnh để lưu giữ lại khoảnh khắc thanh xuân nơi này.

Ở bên dưới kí túc xá những lời yêu giấu kín không ngừng được bày tỏ.

Nhưng mà tôi không đủ can đảm để nói ra những lời ấy với Lương Sinh, thậm chí còn không dám tìm cậu ấy xin chụp ảnh chung.

Bức ảnh duy nhất tôi và cậu ấy trong khung hình là bức ảnh tốt nghiệp chung của lớp.

Điều đó cũng khiến tôi hạnh phúc, cậu ấy đừng đằng sau tôi cười đến híp cả mắt lại.

Trong những khoảnh khắc thanh xuân cuối cùng ở nơi này, cậu ấy đã đến tìm tôi:

"Này, bạn học Chu Niệm cho tôi xin số điện thoại nhé~"

Chúng tôi đã trao đổi số điện thoại với nhau. Lúc cậu ấy nhìn thấy tôi đang định lưu tên trong danh bạ là "Lương Sinh" thì liền đổi thành "Lương Sinh - người đàn ông đẹp trai nhất thế gian."

Tôi không nhịn được mà bật cười, cậu ấy liền nhướn mày trêu: "Cậu cười trông rất đẹp đấy."

Mặt tôi lại đỏ ửng lên vì ngại, cậu ấy thấy thế cười bảo:

"Chu Niệm, thành phố X đang có cuộc thi âm nhạc, tớ muốn đăng ký tham dự.

"Nhưng mà cả người giờ chả còn đồng nào, cậu có thể cho tớ vay tiền xe đi lại không?"

Với khuôn mặt đang đỏ bừng bừng, tôi liền lấy toàn bộ số tiền trong ví ra, tổng cộng là còn 520 tệ

"Một con số rất tốt đó nha.", cậu ấy cầm lấy xòe ra vẩy vẩy, "Đợi tớ nổi tiếng sẽ trả lại cậu 5,2 triệu luôn."

Tôi lại không nhịn được mà bật cười: "Ừm."

Cậu ấy đứng dưới ánh nắng mặt trời giơ tay về phía tôi, mỉm cười tạm biệt.

"Chu Niệm, cậu cười đẹp lắm đấy, sau này nhớ cười nhiều lên."

Mùa hè năm đó, cuộc thi âm nhạc kia trở nên nổi tiếng khắp nơi. Lương Sinh là thí sinh nổi bật nhất đã giành được quán quân.

Sau khi cuộc thi kết thúc, tôi nhận được tin nhắn từ Lương Sinh: "Cậu đã xem tớ biểu diễn chưa?"

Tôi đáp lại: "Chúc mừng cậu nhé!"

Nhiều ngày sau đó chúng tôi cũng không nói gì thêm, tin nhắn cuối cùng của cậu ấy là vào một buổi sáng:

"Tiền tớ sẽ trả lại sau, Chu Niệm, chúc cậu ngày một tỏa sáng."

"Lương Sinh, cậu cũng phải ngày một thành công nhé"

Kể từ đó đến giờ chúng tôi hoàn toàn mất liên lạc, cũng chưa từng gặp lại một lần nào.

Tuy nhiên, tôi thường xuyên thấy cậu ấy.

Thấy trong các tin tức giải trí, các chương trình thực tế, trong các màn hình lớn ở trung tâm thương mại hay là cả trong giọng hát quen thuộc vang lên khắp các góc phố.

Những năm nay, Lương Sinh giống như một loại cổ phiếu tiềm năng, liên tục bùng nổ, phát triển nhanh chóng.

Trở thành ngôi sao tỏa sáng nhất trên sân khấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play