Chiếc Giếng Định Mệnh

Chương 6: Những Linh Hồn Lạc Lối


1 tháng


Không khí trong tầng hầm trở nên đặc quánh như bị hút sạch oxy, bao trùm một sự im lặng chết chóc. Huy và những người bạn đứng lặng giữa căn phòng tối, lòng trĩu nặng bởi cảm giác sợ hãi và bất lực. Những dòng nhật ký ám ảnh của ông Khang vẫn còn vang vọng trong tâm trí họ, mỗi chữ như từng nhát dao cứa sâu vào nỗi sợ hãi vốn đã chất chứa bấy lâu.

Linh đứng sững người, mắt chăm chú vào những bóng mờ thoáng qua trên tường. Cô thấy rõ ràng hình ảnh một người phụ nữ mặc chiếc váy trắng cũ kỹ, dáng vẻ gầy gò, đôi mắt vô hồn. Người phụ nữ ấy cứ lướt qua rồi lại biến mất, như một mảnh ký ức vụn vỡ còn sót lại trong không gian u ám này.

“Cậu có thấy không?” Linh thì thầm, giọng cô khẽ đến mức chỉ mình cô nghe thấy. “Có ai đó… đang nhìn chúng ta.”

Những người khác cũng nhìn theo hướng tay Linh chỉ, nhưng không thấy gì ngoài bóng tối. Họ bắt đầu nghi ngờ liệu tâm trí mình có đang đánh lừa họ hay không. Tuy nhiên, cảm giác bất an không hề giảm đi, mà ngày càng rõ rệt như một cơn ác mộng chực chờ bùng nổ.

Huy quyết định cầm theo cuốn sổ của ông Khang và dẫn cả nhóm quay trở lại tầng trệt. Họ cần thoát khỏi tầng hầm này, nhưng không gian xung quanh như bóp nghẹt bước chân họ. Mỗi bậc thang họ bước qua đều mang theo âm thanh như tiếng than khóc vang vọng, càng đi lên, tiếng than càng lớn hơn, giống như cả căn nhà đang đồng thanh kêu gào cầu cứu.

Khi họ vừa bước vào sảnh chính, mọi thứ dường như không còn như cũ. Những vật dụng cũ kỹ giờ đây nằm vương vãi khắp nơi, như thể có ai đó đã lục tung lên tìm kiếm gì đó. Bức tranh gia đình treo trên tường giờ đây bị xé rách, khuôn mặt của từng người trong bức tranh bị xóa nhòa, chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng vô hồn, nhìn chằm chằm xuống nhóm bạn.

“Chúng ta phải thoát ra khỏi đây,” Tuấn nói, giọng anh run run. “Ngôi nhà này… nó không muốn chúng ta ở đây nữa.”

Vinh gật đầu, nhưng ngay khi cả nhóm định quay trở ra cửa chính, một tiếng cười khẽ vang lên phía sau họ. Họ quay phắt lại, đối diện với chiếc gương lớn treo trên tường. Trên bề mặt gương, những hình ảnh bắt đầu hiện lên: những gương mặt méo mó, những đôi mắt trũng sâu chứa đầy nỗi đau và sự tức giận. Đó không chỉ là bóng của một người, mà là nhiều người, những linh hồn lạc lối bị mắc kẹt trong ngôi nhà.

“Chúng ta không thể rời đi… cho đến khi giúp họ,” Linh nói, ánh mắt hướng về phía chiếc gương như bị thôi miên. “Họ đang chờ đợi… chờ đợi ai đó giải thoát cho họ.”

“Giúp họ?” Huy hỏi, trong giọng nói là sự nghi ngờ pha lẫn sợ hãi. “Làm sao mà chúng ta có thể giúp được chứ?”

Linh cúi xuống nhặt cuốn sổ, lật lại những trang viết tay của ông Khang. Mắt cô dừng lại ở một trang viết bằng nét chữ ngoằn ngoèo, giống như ông đã viết trong tình trạng điên loạn:

“Có một căn phòng bị khóa, nơi mà tất cả bắt đầu. Họ sẽ không thể yên nghỉ cho đến khi nó được mở ra và sự thật được phơi bày.”

“Căn phòng bị khóa… có thể đó là nơi chúng ta cần tìm,” Linh nói, chỉ vào trang giấy. Cả nhóm đồng ý rằng đây là hy vọng duy nhất của họ. 

Họ chia nhau ra tìm kiếm căn phòng bí mật đó. Linh đi theo hướng hành lang phía đông, nơi mà cô cảm giác được một luồng khí lạnh tỏa ra từ những khe hở nhỏ của bức tường. Mỗi bước chân đi vào, cô đều cảm giác như mình đang dấn thân sâu hơn vào quá khứ của ngôi nhà, chạm đến những nỗi đau chưa bao giờ được kể.

Cuối cùng, Linh dừng lại trước một cánh cửa cũ kỹ nằm khuất sau một bức tường bị phủ rêu. Cánh cửa được khóa kín bằng một ổ khóa lớn, và trên đó khắc những ký tự lạ lùng tương tự như những biểu tượng trong cuốn sổ. Cô gọi những người khác đến, và họ cùng nhau cố gắng mở cánh cửa, nhưng khóa quá cứng và dường như đã bị gỉ sét ăn mòn từ lâu.

Tuấn tìm thấy một thanh sắt gần đó và dùng hết sức cậy ổ khóa ra. Sau một hồi cố gắng, ổ khóa cuối cùng cũng bung ra với một tiếng “rắc” sắc lạnh. Cánh cửa từ từ mở ra, kèm theo một tiếng rít dài rợn người như tiếng thở dài của ai đó bị chôn vùi trong quá khứ.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, không có gì ngoài những bức tường trơ trọi và một chiếc giường cũ. Trên giường là một cái xác khô, được bao phủ bởi một tấm chăn mỏng đã mục nát theo thời gian. Những mảnh giấy rải rác khắp nơi, ghi chép lại những dòng tâm sự cuối cùng của một người phụ nữ – vợ của ông Khang.

“Cô ấy đã bị nhốt ở đây,” Linh nói, giọng cô nghẹn lại khi đọc qua những dòng chữ viết vội vàng trên giấy. “Bị chồng mình giam cầm vì ông nghĩ cô ấy bị ma ám, nhưng chính ông ta mới là người đang mất trí.”

Linh hít một hơi sâu, nước mắt cô lăn dài khi hiểu ra sự thật. Người phụ nữ đã chết trong tuyệt vọng, linh hồn cô mãi mãi mắc kẹt, không thể rời khỏi nơi này. Căn phòng này là mồ chôn bí mật và đau đớn của gia đình ông Khang, là nguồn gốc của lời nguyền đáng sợ bủa vây ngôi nhà.

Họ biết mình phải làm gì. Với tất cả sự kính trọng, họ làm một lễ cầu siêu nhỏ ngay trong căn phòng, đọc những lời cầu nguyện, mong rằng linh hồn người phụ nữ và những hồn ma khác trong ngôi nhà có thể tìm thấy sự thanh thản.

Ngay sau đó, không khí trong căn phòng dường như nhẹ đi. Những hình ảnh trong gương mờ dần, thay vào đó là khuôn mặt thanh thản của người phụ nữ. Cô mỉm cười, rồi từ từ tan biến, cùng với những tiếng thì thầm cuối cùng cũng dịu lại, để lại sự yên tĩnh lạ kỳ.

Họ đã làm được. Những linh hồn cuối cùng cũng được giải thoát.

Cả nhóm bước ra ngoài, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng lớn. Ánh sáng bên ngoài chào đón họ như một món quà quý giá sau cơn ác mộng dài. Ngôi nhà dường như đã yên giấc, những bóng ma không còn bám víu vào các bức tường nữa. 

Họ quay lưng, để lại ngôi nhà cũ với những bí mật đã được phơi bày. Nhưng trong lòng họ biết rõ, ký ức về nơi này sẽ mãi mãi khắc sâu, như một lời nhắc nhở về những linh hồn lạc lối và những nỗi đau không bao giờ ngủ yên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play