Chiếc Giếng Định Mệnh

Chương 5: Lời Nguyền Bị Chôn Vùi


1 tháng


Sau tiếng động lớn vang lên từ tầng trên, cả nhóm đứng chôn chân, không ai dám thốt ra một lời. Không khí ngột ngạt bao trùm, như một sợi dây vô hình siết chặt lấy hơi thở của họ. Huy hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, ánh mắt anh hướng về cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi dường như phát ra tiếng động đó.

“Chúng ta cần phải lên đó,” Huy nói, giọng anh khô khốc. Cả nhóm quay lại nhìn anh, nhưng không ai phản đối. Họ biết rằng nếu không khám phá tận cùng mọi ngóc ngách của ngôi nhà, những hiện tượng kỳ lạ này sẽ không bao giờ dừng lại.

Họ bước từng bước chậm rãi, tiếng giày đập xuống sàn gỗ mục vang lên từng nhịp đầy căng thẳng. Tầng trên lạnh lẽo và tối tăm hơn nhiều so với tầng dưới, những bóng tối tràn ngập mọi góc phòng, như đang âm mưu che giấu một bí mật kinh hoàng.

Họ bước vào một căn phòng lớn, nơi mà trước đó Huy đã thấy bóng hình kỳ lạ trong gương. Lần này, gương vẫn treo trên tường, nhưng trong ánh sáng đèn pin, Huy nhìn thấy một vết nứt nhỏ chạy dọc mặt kính, giống như một vết rạn trên bề mặt một chiếc ao bị đóng băng. Vết nứt mảnh mai nhưng kéo dài, làm anh không thể rời mắt.

“Chắc là do ngôi nhà cũ kỹ thôi,” Tuấn cố gắng lấp liếm, nhưng anh cũng không dám nhìn thẳng vào chiếc gương. Cái cảm giác bị theo dõi vẫn ám ảnh trong từng bước chân.

Linh bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy một cánh cửa nhỏ nằm khuất phía sau bức rèm cũ. Cửa bị khóa chặt bằng một ổ khóa gỉ sét, dường như đã không mở từ rất lâu. Trên cửa, những ký hiệu kỳ lạ được khắc nguệch ngoạc, giống hệt như những biểu tượng mà Vinh đã nhìn thấy trong quyển sách nấu ăn.

“Có thể đây là nơi mọi thứ bắt đầu,” Linh nói nhỏ, đôi tay run rẩy sờ lên những vết khắc cũ kỹ. Cô có cảm giác như mình vừa chạm vào một phần ký ức của ngôi nhà.

Tuấn bước tới, dùng sức để cạy ổ khóa. Sau vài lần cố gắng, ổ khóa gỉ sét cũng bật ra, tạo nên một âm thanh kim loại khô khốc vang vọng khắp căn phòng. Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một cầu thang nhỏ hẹp dẫn xuống tầng hầm tối đen.

“Chúng ta cần phải xuống đó,” Huy quyết định, ánh mắt anh kiên định dù trong lòng vẫn chất chứa sự bất an. 

Cả nhóm di chuyển chậm rãi xuống cầu thang, đèn pin soi sáng những bậc thang gỗ cũ kĩ phủ đầy bụi. Tầng hầm không lớn, nhưng lạnh lẽo và ẩm mốc, mùi hôi nồng nặc xộc lên như mùi của cái chết bị chôn vùi. Những chiếc hộp gỗ chất đống trong góc, một chiếc bàn cũ kỹ với những vật dụng rỉ sét nằm ngổn ngang. 

Trên tường, Huy nhìn thấy những dòng chữ được khắc sâu, chằng chịt và uốn lượn như những vết thương cũ. Chúng được viết bằng thứ ngôn ngữ nào đó mà anh không thể hiểu, nhưng lại chứa đựng một cảm giác bất an khó tả.

Ở chính giữa tầng hầm, một chiếc rương lớn bằng gỗ nổi bật lên giữa đống đồ vật cũ. Trên nắp rương cũng có những ký hiệu lạ tương tự, khắc sâu vào gỗ, phảng phất một cảm giác vừa bí ẩn, vừa tà ác. 

Huy tiến tới, đôi tay run run chạm vào chiếc rương, cảm nhận được bề mặt thô ráp và lạnh buốt. Anh mở nắp rương, và bên trong là những vật dụng của gia đình ông Khang: quần áo cũ, vài tấm ảnh gia đình, và một cuốn sổ nhỏ với bìa đã mục nát.

Huy cẩn thận mở cuốn sổ, những trang giấy úa vàng như sắp tan thành bụi bất cứ lúc nào. Nhưng điều khiến anh kinh hoàng nhất chính là những dòng nhật ký đầy tuyệt vọng được viết bằng nét chữ run rẩy của ông Khang. Từng trang giấy kể về những điều kỳ quái đã xảy ra với gia đình ông từ khi chuyển đến ngôi nhà này: tiếng thì thầm trong đêm, bóng người lẩn khuất, và cả những cơn ác mộng không dứt.

Nhưng phần cuối cuốn sổ là điều làm Huy rùng mình nhất. Ông Khang đã ghi lại những nghi lễ kỳ quái mà ông thực hiện để cầu mong sự bảo vệ, nhưng dường như mọi thứ chỉ càng trở nên tồi tệ. Cuối cùng, ông viết:

“Lời nguyền này không thể phá bỏ. Nó không phải là của riêng ta, mà là của ngôi nhà. Nó sống cùng với ngôi nhà, và sẽ không bao giờ buông tha bất cứ ai bước chân vào đây.”

Ngay khi Huy vừa đọc xong dòng chữ cuối, một luồng gió lạnh đột ngột thổi qua, làm cuốn sổ bay tung lên và rơi xuống đất, trang giấy xào xạc như những tiếng thì thầm trong đêm tối. Những tiếng cười khẽ vang lên từ bốn phía, rùng rợn và ma quái, như hàng chục giọng nói đan xen vào nhau.

Bóng tối trong tầng hầm như dày đặc thêm, những hình bóng mờ ảo bắt đầu xuất hiện, trôi lơ lửng và biến đổi không ngừng. Cả nhóm quay cuồng trong sợ hãi, không biết phải đối mặt với điều gì đang đến gần.

Họ biết, ngôi nhà không còn đơn thuần chỉ là một tòa nhà bỏ hoang nữa. Nó là một cái bẫy, một nơi bị nguyền rủa, nơi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết đã bị xóa nhòa. Và nếu họ không tìm được cách thoát ra, rất có thể họ sẽ mãi mãi trở thành một phần của lời nguyền đáng sợ này.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play