Chiếc Giếng Định Mệnh

Chương 2: Đến Ngôi Nhà Bỏ Hoang


1 tháng


Bước chân vào ngôi nhà, nhóm của Huy ngay lập tức cảm nhận được bầu không khí nặng nề khác thường. Những mảng tường xám xịt, sứt sẹo, với rêu phong và vết nứt chạy dài như những đường tĩnh mạch khô héo, phô bày rõ sự tàn phá của thời gian. Tiếng cửa kêu cót két vang lên trong không gian trống rỗng mỗi khi có gió lùa qua, tựa như những tiếng than vãn vang vọng từ một thời đại đã bị lãng quên.

Trong ánh đèn pin mờ nhạt, Huy và nhóm bạn di chuyển từng bước thận trọng. Căn nhà rộng lớn nhưng lại như co cụm lại trong bóng tối dày đặc, mỗi góc khuất đều ẩn chứa những bóng đen kỳ bí. Linh không thể kìm nén được cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng mỗi khi nhìn thấy những bóng dáng mờ ảo nhảy múa trên tường.

“Tôi không thích chỗ này chút nào,” Linh nói, giọng run run. Cô nhìn quanh, cảm thấy như có hàng chục cặp mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của mình.

“Cố lên. Chúng ta ở đây để tìm hiểu sự thật mà,” Huy đáp, dù lòng anh cũng chẳng yên. Ánh đèn pin của anh lia qua một bức chân dung cũ kỹ treo lệch trên tường, trong đó là hình ảnh một người đàn ông đứng cùng một chú chó săn. Ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông dường như nhìn thẳng vào Huy, không phải với sự đón tiếp, mà là một lời cảnh báo lạnh lùng.

Trong phòng khách, những tấm rèm cửa nặng nề vẫn che kín những khung cửa sổ, chặn đứng mọi tia sáng từ bên ngoài. Bầu không khí ẩm mốc, ngột ngạt khiến họ cảm giác như đang bước vào một ngôi mộ khổng lồ. Trên trần nhà, một chiếc đèn chùm cũ kỹ treo lơ lửng, những viên pha lê bám đầy bụi bẩn chỉ còn vài mảnh sáng lấp lánh mờ nhạt, như chút tàn dư cuối cùng của quá khứ xa hoa.

“Đây chắc từng là một ngôi nhà rất đẹp,” Tuấn nói, cố gắng xua tan sự căng thẳng bằng một câu nói nhẹ nhàng. Nhưng không ai trả lời. Họ chỉ đứng đó, mỗi người đắm chìm trong những suy nghĩ riêng khi nhìn thấy những đồ vật cũ kỹ như bị đông cứng trong thời gian.

Tiến vào sâu hơn, họ dừng lại trước một cầu thang gỗ lớn dẫn lên tầng trên. Những bậc thang mục nát, kêu răng rắc dưới từng bước chân. Đứng trên bậc thang, Huy có thể nhìn xuống sảnh chính, nơi những hình ảnh mờ ảo dường như đang nhảy múa trong ánh sáng lờ mờ. Không khí dần trở nên ngột ngạt, như có thứ gì đó vô hình đang đè nặng lên ngực anh.

“Chúng ta nên chia nhau ra kiểm tra các phòng,” Huy lên tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh. “Nhưng hãy luôn giữ liên lạc qua bộ đàm và đừng đi một mình.” Cả nhóm gật đầu, nhưng ai cũng không giấu nổi sự lo lắng.

Huy và Tuấn tiến vào phòng làm việc của chủ nhà cũ. Bên trong, những kệ sách lớn đầy bụi phủ kín cả bức tường, với hàng trăm quyển sách cũ kỹ, nhiều trong số đó đã mục nát và mủn ra khi họ chạm vào. Trên bàn làm việc là một chiếc đồng hồ quả lắc đã ngừng chạy từ lâu, kim đồng hồ đứng im ở vị trí 3 giờ kém 5. Chiếc ghế da lớn vẫn nằm sau bàn, xoay lưng về phía cửa, như thể có ai đó vừa đứng dậy khỏi đó không lâu.

“Tôi cứ có cảm giác như chủ nhà vẫn đang ở đâu đây,” Tuấn thì thầm, ánh mắt lướt qua những bức chân dung cổ điển treo quanh căn phòng. Mỗi gương mặt đều mang một biểu cảm lạnh lùng, nghiêm nghị, như đang dõi theo từng hành động của họ.

Trong khi đó, Linh và Vinh, thành viên khác trong nhóm, bước vào phòng bếp. Nơi đây không có gì ngoài sự hoang phế: bếp lò rỉ sét, những chiếc tủ bếp treo lủng lẳng trên tường, cửa kính đã vỡ tan. Linh nhìn thấy những chiếc dao bếp vẫn còn cắm trên tấm gỗ cắt, han gỉ và phủ đầy bụi. Cảm giác lạnh lẽo cứ xâm chiếm lấy cô, như thể cái chết đã bám rễ trong căn phòng này từ lâu.

“Nhìn này,” Vinh chỉ tay vào một quyển sách nấu ăn cũ nằm lật ngửa trên bàn ăn. Những trang sách úa vàng, nhiều chỗ bị xé rách, nhưng những dòng chữ viết tay mờ nhạt còn lại thì rõ ràng không chỉ là công thức nấu ăn. Những ký tự lạ và hình vẽ kỳ quái như một loại bùa chú bí ẩn khiến Linh càng thêm rùng mình.

Đột nhiên, tiếng động vang lên từ tầng trên, như tiếng kéo lê đồ vật nặng trên sàn gỗ. Cả nhóm lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên và lắng nghe. Họ nhìn nhau, không ai dám nói một lời nhưng trong ánh mắt đều lộ rõ sự hoảng sợ.

“Có ai đó ở trên đó,” Linh nói, giọng khẽ khàng đến nỗi cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.

“Chắc là chuột thôi,” Huy lên tiếng, nhưng anh biết trong lòng mình, đó không phải là sự thật. Tiếng động không giống tiếng động vật, mà giống một thứ gì đó nặng nề hơn, như sự hiện diện của một thứ gì đó từng là con người.

Cả nhóm quyết định đi lên tầng trên để kiểm tra. Những bước chân chậm rãi, căng thẳng của họ kêu răng rắc trên bậc thang cũ. Cảm giác như mỗi bước đi đều mang theo những tiếng thở dài vô hình vang lên từ sâu thẳm ngôi nhà, làm lòng ai cũng run rẩy.

Cánh cửa dẫn vào một căn phòng lớn hé mở, bên trong tối om. Huy bật đèn pin, ánh sáng chiếu vào một căn phòng ngủ xa hoa đã mục nát theo thời gian. Tấm nệm lớn trên giường bị xé rách, lò xo lộ ra như những con quái vật thép bị tra tấn. Trên bàn trang điểm, một chiếc lược cổ và vài món đồ trang sức phủ đầy bụi được sắp xếp ngay ngắn, như thể chủ nhân của chúng vẫn còn đâu đó quanh đây.

Nhưng điều đáng sợ nhất là chiếc gương lớn treo trên tường. Nó không chỉ phản chiếu căn phòng hoang tàn mà còn phản chiếu một hình bóng lờ mờ đứng phía sau Huy. Anh giật mình quay lại, nhưng không có ai. Nhịp tim đập thình thịch, Huy nhìn lại chiếc gương và nhận ra bóng hình ấy đã biến mất.

“Chúng ta không nên ở đây lâu hơn,” Tuấn nói, giọng run rẩy, tay nắm chặt chiếc đèn pin như muốn siết chặt nỗi sợ hãi. Họ quyết định quay trở lại tầng dưới, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn đeo bám, như những cái bóng ma quái đang lẩn khuất trong mọi góc khuất của ngôi nhà.

Khi họ tụ tập lại ở sảnh chính, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi và bất an. Nhưng điều tồi tệ hơn là họ biết rằng chuyến đi này chỉ mới bắt đầu, và ngôi nhà bỏ hoang này còn nhiều bí mật kinh hoàng hơn nữa đang chờ đợi.

Những tiếng thì thầm rì rầm bắt đầu vang lên quanh họ, như lời chào mời từ thế giới bên kia, đầy ma quái và chết chóc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play