Chiếc Giếng Định Mệnh

Chương 3: Tiếng Thì Thầm Trong Bóng Tối


1 tháng


Sau khi quay lại tầng dưới, cả nhóm quyết định dành một chút thời gian nghỉ ngơi để lấy lại bình tĩnh. Cả căn nhà như đang thở cùng họ, từng nhịp thở nặng nề và bí bách, khiến họ cảm giác như đang bị giam cầm trong một cơn ác mộng không lối thoát.

Ngồi trong sảnh chính, họ bắt đầu chia sẻ những cảm nhận riêng. Vinh không ngừng nói về những ký hiệu kỳ lạ trong quyển sách nấu ăn cũ, còn Linh vẫn không thể rời mắt khỏi cầu thang dẫn lên tầng trên, nơi những tiếng động lạ lùng vừa vang lên. 

“Cảm giác như có ai đó đang quan sát chúng ta,” Linh khẽ nói, đôi mắt vẫn hướng về phía chiếc cầu thang gỗ, trong khi tay không ngừng vân vê chiếc bùa hộ mệnh mà cô luôn đeo bên mình.

“Không chỉ là cảm giác,” Huy lên tiếng, giọng anh trầm thấp. “Những ngôi nhà như thế này thường mang theo một phần quá khứ của nó. Chúng ta có thể đang gặp phải một thứ gì đó ngoài tầm hiểu biết của mình.”

Tuấn gật đầu đồng tình. Anh cũng đã từng nghe nhiều câu chuyện về những ngôi nhà ma ám, nơi mà quá khứ không chịu ngủ yên, mà vẫn lởn vởn như những hồn ma bám chặt vào tường nhà, vật dụng, và cả không khí xung quanh.

“Chúng ta nên chia ra tìm kiếm thêm thông tin về những người từng sống ở đây. Nếu chúng ta có thể hiểu được câu chuyện của ngôi nhà, có thể chúng ta sẽ biết cách thoát khỏi nó,” Huy đề xuất, cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh.

Cả nhóm chia nhau đi tìm kiếm khắp các phòng, mong muốn có thể tìm ra chút manh mối nào đó về lịch sử ngôi nhà. Trong khi mọi người bận rộn, Linh vô tình lạc bước vào một căn phòng nhỏ, ẩn sâu sau lớp rèm cửa dày cộm. Bên trong là một căn phòng chứa đồ cũ với đủ thứ linh tinh bị bỏ lại: những chiếc vali cũ, hộp đựng đồ trang sức gỉ sét, và một chiếc đàn piano cũ kỹ phủ đầy bụi.

Linh chạm nhẹ vào những phím đàn, nhưng ngay lập tức rụt tay lại khi nghe thấy tiếng piano tự vang lên một giai điệu đơn giản, rời rạc. Cô lùi lại, lòng ngập tràn nỗi hoảng sợ. Ngay lúc đó, cô nghe thấy một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ vang lên, dường như phát ra từ góc phòng tối om.

“Cứu… tôi…”

Linh chững lại, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô quay người lại nhưng chẳng thấy ai. Chỉ có những bóng tối vô tận đang vây quanh, và những tiếng thì thầm lặp đi lặp lại, như thể ai đó đang cầu cứu từ bên kia thế giới. Cô cố gắng chạy ra khỏi căn phòng, nhưng những tiếng thì thầm cứ bám lấy cô, vang vọng khắp đầu.

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play