Chiếc Giếng Định Mệnh

Chương 1: Khởi Đầu Định Mệnh


1 tháng


Chiếc xe ô tô cũ kỹ lăn bánh trên con đường gồ ghề, bụi bặm, đưa Huy cùng nhóm bạn của mình tiến sâu vào một vùng quê heo hút. Cây cối mọc um tùm hai bên đường tạo thành một tấm màn tối tăm, che khuất cả ánh sáng ban ngày. Tiếng chim kêu rời rạc và âm thanh lá xào xạc dưới bánh xe như báo hiệu một điều gì đó bất an.

Huy ngồi ở ghế trước, mắt dán chặt vào tấm bản đồ đã nhàu nhĩ trên tay. Đôi mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh lên sự quyết tâm và tò mò không thể chối bỏ. Huy là một nhà nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên, đã dành nhiều năm theo đuổi những câu chuyện kỳ bí, ma quái mà không ai dám đụng vào. Cuộc gọi mà anh nhận được tuần trước từ một người lạ mặt, mời anh đến khảo sát ngôi nhà cổ này, cứ ám ảnh mãi trong đầu.

“Đến nơi rồi!” Tuấn, bạn thân và cũng là trợ thủ đắc lực của Huy, hét lên, phá tan không khí im lặng trong xe. Trước mắt họ hiện ra một ngôi nhà lớn với kiến trúc cổ điển châu Âu, nhưng đã xuống cấp trầm trọng. Những bức tường đá xám bạc màu theo thời gian, cửa sổ vỡ vụn và phủ đầy mạng nhện. Cây cối mọc chen chúc xung quanh, che kín lối vào như thể muốn giấu kín những bí mật đen tối bên trong.

“Nhìn đáng sợ thật đấy. Mọi người có chắc là mình muốn vào không?” Linh, một thành viên trong nhóm, lên tiếng với giọng lo lắng. Linh vốn là người nhạy cảm với những thứ liên quan đến tâm linh, và đây rõ ràng không phải là một nơi dễ chịu.

“Chúng ta đã đến đây rồi, không có đường lui đâu. Đừng quên lý do chúng ta đến đây là để tìm hiểu sự thật,” Huy nói, giọng chắc nịch. Anh mở cửa xe, bước ra ngoài và đứng đối diện với ngôi nhà. Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến da thịt anh nổi gai ốc. Không khí xung quanh dường như cũng đặc quánh lại, tạo cảm giác ngột ngạt khó thở.

Cả nhóm bước vào ngôi nhà qua cánh cửa chính đã mục nát. Bên trong, mọi thứ tối tăm và ẩm mốc, mùi hôi thối của gỗ mục và nấm mốc xộc lên khiến ai nấy đều phải nhăn mặt. Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu qua các ngóc ngách đầy bụi bặm, soi rõ những vết bẩn lâu ngày trên tường và trần nhà sập xệ. Trên sàn nhà là những mảnh vỡ của đồ đạc cũ, cùng những vết nứt như những đường mạch máu đang lan dần ra.

“Kinh khủng thật. Ngôi nhà này như đã bị bỏ hoang hàng chục năm rồi,” Tuấn nhận xét, lướt tay qua một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đầy bụi. Ngay lúc đó, một tiếng cọt kẹt vang lên từ tầng trên, khiến cả nhóm giật bắn mình.

“Chỉ là gió thôi,” Huy trấn an, nhưng bản thân anh cũng không thể phủ nhận cảm giác rợn người khi âm thanh đó vang lên. Không khí lạnh buốt bao quanh họ như những bàn tay vô hình kéo họ vào một vòng xoáy không lối thoát.

Cả nhóm di chuyển chậm rãi qua các căn phòng, mỗi bước đi đều vang lên những âm thanh lạ lùng như tiếng bước chân vô hình đuổi theo. Họ dừng lại ở phòng khách, nơi có một bức tranh lớn treo trên tường. Bức tranh vẽ cảnh một gia đình bốn người đứng trước ngôi nhà này, nhưng điều kỳ lạ là đôi mắt của từng người trong bức tranh đều như đang nhìn chằm chằm vào họ, dù đứng ở góc độ nào.

“Làm sao một bức tranh lại có thể… nhìn chúng ta theo cách đó?” Linh run rẩy hỏi. 

“Chắc chỉ là ảo giác thôi,” Huy đáp, nhưng đôi mắt anh vẫn dán chặt vào bức tranh. Anh không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của người phụ nữ trong đó, với đôi mắt đen thẳm và nụ cười kỳ quái, như thể muốn nói với anh điều gì đó mà anh chưa thể hiểu.

Ngày hôm đó, Huy không thể ngờ rằng bước chân đầu tiên vào ngôi nhà này sẽ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện kinh hoàng mà không ai trong số họ có thể tưởng tượng. Và rồi, một tiếng thì thầm khe khẽ vang lên từ đâu đó trong ngôi nhà, như lời chào mừng những vị khách không mời mà đến. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play