Ngày hôm sau, Vạn Bách Hộ mang theo lễ nhờ một hương thân ở địa phương Thuận Ninh tìm đến nhà Tôn gia xin lỗi. Đợi hồi lâu người nhà Tôn gia mới lộ diện, lúc gặp mặt nói chuyện cũng rất khách sáo lịch sự, chỉ là khi đề cập tới kiện tụng thì lại trơn tuột như cá trê, đưa đẩy nói hãy để cho huyện quan phá án theo công bằng, dù cuối cùng mọi chuyện có kết thúc thế nào đi chăng nữa, nhà mình cũng coi như đã có một lời giải thích cho oa đầu bị đánh. Vạn Bách Hộ còn muốn cầu xin tiếp nhưng đối phương nói còn có khách khác phải gặp, đứng lên bưng trà tiễn khách và đồng thời không chịu nhận lễ. Vạn Bách Hộ không còn cách nào khác đành phải ra về.

Vạn thị và Mai Cẩm cả ngày ở nhà lo lắng chờ đợi, cho đến khi Vạn Bách Hộ trở về nghe được sự việc thì đều thất vọng.

Vạn thị thấy sự việc đã hết đường xoay xở, con trai lại không biết đã chạy đi nơi nào rồi, đau xót trong lòng nổi lên, lại lấy khăn ra chấm nước mắt.

Vạn Bách Hộ nhíu mày nói:

– Tỷ tỷ, tỷ cứ khóc mãi thì có ích gì? Đệ thấy Tôn gia kia rất hận Trương gia, đây rõ ràng là giận chó đánh mèo lên đầu cháu ngoại đệ, không chịu bỏ qua…

Vạn thị trách móc:

– Làm sao tỷ không khóc cho được, rõ ràng là họ đang muốn ép chết ta đây mà. Từ lâu ta đã biết Trương gia chẳng phải người tử tế gì, đã nói với Trường Thanh biết bao nhiêu lần rồi, bảo nó cách xa Trương Thanh Trí vào, nhưng nó coi như gió thoảng qua tai. Giờ gây ra chuyện lớn này, bảo ta làm sao đây…

Vạn Bách Hộ thở dài:

– Cũng may Trường Thanh còn chưa bị bắt. Đã không còn cách rồi, giờ cũng chỉ mong nó trốn được, chờ mọi chuyện qua đi thì từ từ tính toán vậy. Có điều không biết nó đã trốn đi đâu, chúng ta phải tìm được nó trước mới quan trọng nhất. Chứ nếu để người khác bắt được thì nguy to.

Vạn thị khóc sưng cả mắt, nói:

– Trên người nó chẳng biết mang theo bao nhiêu tiền bạc, một mình ở bên ngoài trốn chui trốn nhủi, ăn uống kiểu gì, đêm qua lại mưa, muốn có chỗ ngủ đàng hoàng cũng chắc không có. Ta cứ nghĩ đến đó là khó chịu…

Vạn Bách Hộ dậm chân:

– Tỷ ơi là tỷ, nó đã lớn tướng thế rồi thì phải biết chứ, tỷ còn lo lắng cái gì! Được rồi được rồi, tối nay đệ sẽ đi các thôn trang nông thôn kêu hai người đáng tin cậy đi tìm nó. Tỷ và cháu dâu ở nhà chờ tin của đệ là được!

Vạn thị không biết làm gì hơn ngoài gật đầu nghe theo.

Mai Cẩm đã chuẩn bị xong cơm chiều gọi Vạn Bách Hộ và Vạn thị ra ăn. Mấy người cũng không có tâm trạng ăn cơm, lặng lẽ ăn một chút rồi buông đũa. Chờ đến tối, Vạn Bách Hộ lặng lẽ ra ngoài, Vạn thị ngồi đờ đẫn dưới ánh đèn, nói đau đầu và về phòng nằm nghỉ.

Mai Cẩm vẫn luôn ở bên chăm nom Vạn thị, cho đến lúc bà ngủ rồi, cô mới khẽ khàng bước về phòng mình.

Từ lúc Bùi Trường Thanh xảy ra chuyện, Vạn thị suy sụp hẳn đi, tất cả việc nhà đều do một mình Mai Cẩm lo liệu. Cảm xúc của Vạn thị cũng không ổn định, lúc thì ngẩn ngơ đờ đẫn, lúc thì khóc lóc, còn thường phàn nàn nỗi lo với Mai Cẩm, nửa đêm không ngủ được thì thức dậy đi đi lại lại trong sân, thở ngắn than dài. Mai Cẩm biết bà đang vô cùng lo lắng, sợ con trai ở bên ngoài xảy ra chuyện bất trắc, cho nên cô ban đêm không dám ngủ sâu, chỗ Vạn thị có động tĩnh gì là cô cũng thức dậy ngay, ngủ cũng không ngủ ngon, lúc này đã vô cùng mệt mỏi, cảm giác kiệt sức giống như đời trước sau khi trải qua mấy cuộc phẫu thuật, nhưng nằm xuống thì lại ngủ không yên, cứ trằn trọc ở trên giường.

Tới nửa đêm, đang lúc cô mơ mơ màng mang chìm vào giấc ngủ thì dường như nghe được tiếng cánh cửa bị người ta đẩy ra, cô mở choàng mắt ra, nương ánh trăng xuyên qua mái ngói chiếu vào trong phòng thoáng thấy có một bóng đen lom khom đi về phía mình thì rợn cả tóc gáy, theo phản xạ muốn hét lên thì đột nhiên như ý thức được gì đó mà dừng lại.

– Đừng kêu, là ta đây.

Quả nhiên ngay sau đó là giọng nói thì thào của Bùi Trường Thanh.

Mai Cẩm ngồi bật dậy, mở đèn lên, thấy Bùi Trường Thanh đứng ở trong phòng.

Mấy ngày không gặp, hắn dường như gầy hơn và đen hơn rất nhiều, tóc tai rối tung, nhìn thấy Mai Cẩm, hai mắt đỏ hoe như trẻ con phạm lỗi, đứng đó không nói được lời nào.

Nom dáng vẻ đó của hắn, dù có tức giận đến mấy thì cũng hóa thành chua xót, Mai Cẩm hỏi chuyện mới biết mấy ngày qua hắn vẫn luôn trốn đông trốn tây, đêm qua ngồi xổm trong một ngôi chùa đổ nát chỉ còn lại vài bức tường ở vùng đất hoang bên ngoài thị trấn để trú mưa. Cô chỉ biết thở dài, bảo hắn ngồi xuống, mình ra ngoài nhìn một vòng, thấy không có gì bất thường thì ra nhà bếp lấy chút đồ ăn thừa mang vào cho hắn.

Bùi Trường Thanh rất đói, vừa thấy đồ ăn thì hai mắt sáng lên, ngồi xuống cúi đầu ăn ngấu ăn nghiến, một lát sau đã sạch sành sanh, còn ợ lên một cái, bấy giờ mới ngẩng lên. Trông thấy Mai Cẩm ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn mình, hắn càng hổ thẹn hơn, từ từ cúi đầu xuống ngập ngừng nói:

– Cẩm Nương ơi, ta thật sự không cố ý… Vốn dĩ ta cũng không muốn đi, có điều Tiểu Như Lai tới gọi ta, chẳng hiểu sao ta như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo. Khi đánh nhau, Trương đại ca kêu ta xung phong, ta cũng không từ chối. Đáng lẽ ta cũng không muốn nặng tay, chỉ dọa họ lui đi là được, thế nhưng người kia lại lấy dao ra đâm ta. Ta nhất thời nóng giận nên đánh trả, ai ngờ hắn ta lại không đánh lại được…

Mai Cẩm tức giận nói:

– Đại ca chó má ấy! Tới lúc này rồi chàng còn không phân biệt được hay sao? Vì sao họ nhận chàng làm huynh đệ? Chàng thật lòng nghĩ mình đang kết nghĩa vườn đào hả? Đáng chết! Họ chẳng qua nhìn trúng khả năng đánh quyền của chàng để tiện làm tay đánh đấm cho họ mà thôi. Còn ma xui quỷ khiến! Chàng chỉ quá sĩ diện thì có, bị người ta khích một câu đưa lên cao là tự chui đầu vào, chàng treo sĩ diện ở chỗ nào? Chàng có biết không, chàng vừa xảy ra chuyện một cái và bị quan phủ truy nã, mẹ chàng mấy ngày mấy đêm đều không yên, cữu cữu của chàng thì bôn ba khắp nơi vì chàng. Mà hai huynh đệ tốt kia của chàng thì đóng cửa không gặp như không có chuyện gì xảy ra, còn trách móc chàng ra tay không biết nặng nhẹ. Trường Thanh, nhận bài học này rồi, nếu như chàng còn u mê không tỉnh hoặc không phân biệt được ai tốt ai xấu, thiếp thấy 18 năm ăn cơm của chàng đúng là rơi vào bụng chó hết rồi!

Bùi Trường Thanh không dự đoán được cô sẽ nói những câu nặng lời và nghiêm khắc như thế, giật mình nhìn cô, vẻ mặt càng hổ thẹn hơn, chậm chạp cúi đầu không nói một lời, mãi sau mới nói:

– Ta biết sai rồi. Ta hối hận lắm rồi nhưng mà đã muộn mất rồi. Bây giờ huyện nha đang bắt đầu dán bố cáo truy nã ta. Ta đã làm thì sẽ gánh chịu. Ta nghĩ ngày mai ta sẽ đi đầu thú, dù cho có bị phán tù ta cũng nhận. Nếu như cứ để thế mà liên lụy mẹ và nàng, ta đến heo chó cũng không bằng!

Mai Cẩm hừ nói:

– Chàng không ngại mình gây chuyện còn chưa đủ còn muốn cả mạng của mẹ chàng nữa hay sao? Còn muốn tự làm tự gánh chịu nữa hả!

Bùi Trường Thanh ngây người nhìn Mai Cẩm, lắp bắp:

– Thế…Thế ta phải làm gì bây giờ?

Mai Cẩm nói:

– Lúc này chàng không thể ở lại nhà được. Nhân lúc không ai phát hiện thì mau trốn đi cho thiếp. Trước khi sự việc chưa xong, chàng không được lộ diện.

Bùi Trường Thanh do dự:

– Ta nghe theo nàng…Thế ta lại trốn đến ngôi miếu nát kia nhé?

Mai Cẩm hỏi cụ thể vị trí, suy nghĩ một chút nói:

– Tạm thời chàng trốn ở đó cũng được, cẩn thận đừng để ai nhìn thấy. Ngày mai chờ cữu cữu ở nông thôn trở về, thiếp sẽ bảo cữu cữu đi tìm chàng rồi đổi chỗ khác cho chàng trốn.

– Thế ta đi luôn đây! – Bùi Trường Thanh đứng lên.

– Chờ chút, chàng đi gặp mẹ một chút đi, dù gì cũng phải để mẹ yên tâm chứ. – Mai Cẩm nói.

Trên mặt Bùi Trường Thanh lại lộ vẻ áy náy, lặng lẽ đi theo Mai Cẩm đi đến phòng của Vạn thị. Vạn thị bị đánh thức, mở mắt ra nhìn thấy con trai ở trước mặt thì thất thanh muốn khóc lên thật to, bị Mai Cẩm che miệng lại, bấy giờ mới bừng tỉnh ngộ, kéo Bùi Trường Thanh lại hỏi han. Mai Cẩm ngắt lời:

– Mẹ, Trường Thanh không thể ở trong nhà lâu, đã biết huynh ấy không việc gì, chúng ta phải để huynh ấy mau trốn đi đã. Ngộ nhỡ để người ta biết thì không tốt.

Vạn thị vội vàng mở tủ lấy một ít tiền trong hòm để bên trong đưa cho Bùi Trường Thanh, lại luống cuống đi lấy một ít bánh ngọt bọc lại, toàn bộ nhét vào ngực hắn. Bùi Trường Thanh nén nước mắt, quỳ xuống dập đầu với Vạn thị, đứng lên nói với Mai Cẩm:

– Mong nàng chăm sóc mẹ hộ ta.

Rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Mai Cẩm đỡ Vạn thị đi vào trong viện, nhìn theo hắn leo lên bờ tường và biến mất ở trong bóng đêm, lại đỡ Vạn thị trở lại giường. Vạn thị lại không kìm nén được đau thương, vừa thở dài vừa gạt nước mắt.

Cô ngồi xuống nói khẽ:

– Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nhiều kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe ạ.

Vạn thị gạt lệ nói:

– Trường Thanh gây ra họa lớn như thế, sau này không biết sẽ thế nào. Người làm mẹ này trong lòng khó chịu như mèo cào, không bằng chết quách cho xong để đỡ phải bị canh cánh trong lòng.

Mai Cẩm thở dài:

– Mẹ à, con có biện pháp, có lẽ có thể thử xem.

Vạn thị giật mình mong ngóng nhìn cô.

– Con sẽ đi tìm người Thổ Tư phủ Côn Ma xem có cầu xin được không. Nếu như Thổ Tư phủ chịu giúp, việc này có lẽ sẽ hóa giải được.

Vạn thị còn đang đau buồn khôn nguôi nghe thế thì ngồi bật dậy.

– Ôi phải rồi phải rồi, làm sao mẹ cũng không nghĩ ra cơ chứ!

Nói xong hai mắt ánh lên tia hy vọng.

– Con ơi, con từng kể trên đường đi có từng cứu quan tỉ nhỉ của Thổ tư phủ một mạng, họ đang nợ con một ân tình lớn. Con tới nhà họ cầu xin, chắc họ sẽ không từ chối đâu!

Lại cầm lấy tay Mai Cẩm, nói liên miên tiếp.

– …Dù sao huyện quan huyện chúng ta cũng do vị đại nhân đó bổ nhiệm. Nếu ngài ấy còn nhớ ân tình của con, đừng nói Trường Thanh đánh người khác bị thương, kể cả gây ra mạng người thì chỉ cần một câu nói của người ta thì mọi việc sẽ qua. Con nói có phải không?

Mai Cẩm ôn tồn nói:

– Mẹ nghĩ vậy cũng đúng. Có điều người ta có chịu trả ân tình này hay không con cũng không dám chắc. Ngày mai con qua đó thử xem thế nào.

– Nhất định họ sẽ giúp, nhất định sẽ giúp! Người ta thường nói Lý đại nhân Thổ Tư phủ rất quan tâm bá tánh, khi gặp con hãy cầu xin ngài ấy một cách chân thành. Nể tình con đã cứu tỷ nhi nhà ngài ấy. Ngài ấy nhất định sẽ giúp!

Vạn thị không ngừng động viên Mai Cẩm, đang nói thì như sực nhớ ra gì đó, lại dọn dẹp chăn màn, nói:

– Mẹ cũng không ngủ nữa! Mẹ đi thu dọn một chút, chờ trời sáng thì mẹ sẽ đi cùng con luôn! Chúng ta sẽ cầu xin ngài, ngài ấy thấy mẹ tuổi cao biết đâu không đành lòng từ chối thì sao!

Mai Cẩm vội ngăn bà lại, khuyên bà trở lại giường, nói:

– Để con đi một mình thì hơn ạ! Mẹ cứ yên tâm, vừa rồi con thấy Trường Thanh có ý hối cải, con làm sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn huynh ấy bỏ mạng ở bên ngoài, có nhà mà không thể về được ạ? Con sẽ cố hết sức mình.

Vạn thị dựa người vào gối, nắm chặt tay Mai Cẩm, gật đầu:

– Con ngoan của mẹ, mẹ biết Trường Thanh nhà mẹ có thể cưới con là tạo hóa hơn trời của nó. Con yên tâm, nó không phải người không biết tốt xấu, lần này nếu may mắn thoát được một kiếp, không chỉ nó mà mẹ cũng sẽ ghi nhớ lòng tốt của con!

Mai Cẩm mỉm cười gật đầu. Tâm tình Vạn thị được thả lòng, liền giục Mai Cẩm đi ngủ. Thấy tinh thần của bà đã tốt lên nhiều, Mai Cẩm trở về phòng mình nằm xuống, hồi tưởng đến đủ loại chuyện xảy ra mấy ngày qua, không khỏi thở dài.

Những lời Vạn thị vừa nói là sự thật. Thổ tư phủ có quyền độc lập bổ nhiệm các quan viên từ các châu huyện khác nhau trong phạm vi quản lý của mình, so với lưu quan triều đình, quan viên ở nơi này được xưng là thổ quan. Nếu Lý gia chịu ra mặt hòa giải, việc này xác thực chỉ cần một câu nói của họ mà thôi.

Trước đây Mai Cẩm không thích mở miệng cầu xin người ta. Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể mặt dày dựa vào ân tình mình từng cứu A Lộc mà tới cầu xin người ta giúp mình. Cô không thể không thỏa hiệp. Bùi Trường Thanh và cô tuy chưa trở thành vợ chồng thật sự, hai người ở chung chưa được bao lâu, chưa nói tới ở lâu sinh tình, nhưng Vạn thị đối xử với cô rất tốt, xảy ra chuyện như này, bảo cô đứng ngoài cuộc chẳng quan tâm, cô biết mình không làm được.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Trường Hi chuẩn bị xe la cho cô, Vạn thị ra tận cửa để tiễn, Mai Cẩm xuất phát đi hướng Long Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play