Chu Toàn đăng cơ vào Đông Nguyên niên, sau hai tháng Thục vương trốn vào Ba Di, quốc vương Ba Di dưới áp lực đã chặt đầu Thục vương gửi về.
Đến lúc này, chiến sự bình định Tây Nam kéo dài hai năm ba tháng cuối cùng đã hoàn toàn kết thúc, triều đình đã toàn thắng.
Đông tháng 11, Chu Toàn với triều hội luận công ban thưởng, rất nhiều tướng quân đại thần tham dự bình định đều được phong thưởng, trong đó có Lý Đông Đình dẫn đầu, chàng được phong làm Anh quốc công, thừa kế võng thế, gia tứ cửu tích.
Lý Đông Đình lấy lý do mình đã khiến Thục nghịch chạy trốn mà từ chối không nhận cửu tích. Chu Toàn liền đổi phong chàng làm Trụ quốc tướng quân, lại ban mẫu thân Lý Đông Đình làm Mẫu thái phu nhân, thê tử Nhất phẩm phu nhân cáo mệnh. Bởi Lý Phủ quân đã già, không tiện vào kinh nhận ban thưởng, Mai Cẩm tiến vào kinh thay bà nhận phong thưởng, ngày ngày vào cung dự tiệc, phải nói là vô cùng vinh dự.
Sau nửa tháng bận rộn vào kinh, tới cuối tháng 11, lễ khánh công phong thưởng cuối cùng cũng tuyên cáo kết thúc.
Mai Cẩm vào đầu tháng mười được triệu vào trong kinh, bây giờ đã gần được hai tháng rồi, cô rất nhớ con muốn được về nhà với con nhỏ. Lý Đông Đình từ lúc cưới cô, mấy năm nay toàn sống trong những ngày tháng trên ngựa chiến, gần như chưa từng được ở bên cô trọn vẹn, trong lòng chàng cũng rất nóng lòng được trở về sớm.
Đêm trước khi dự tính rời khỏi kinh thành, Lý Đông Đình dự tiệc bên ngoài về, vừa trở lại trong dịch xá, chàng nhìn thấy trong phòng có bày mấy cái rương đang mở, Mai Cẩm đang cùng thị nữ chuẩn bị hành trang, nghĩ tới ngày mai sẽ lên đường trở về Vân Nam, trong lòng chàng vui vẻ, nở nụ cười tươi rói.
Mai Cẩm thấy chàng trở về, đồ đạc còn lại cũng không nhiều lắm, sáng mai thu dọn tiếp vẫn kịp nên dừng việc dọn đồ lại, cô cho người mang nước vào, tự mình hầu chàng tắm gội. Tắm được một nửa, cô cũng bị chàng kéo vào thùng nước tắm, khi đang vui đùa thân mật, Mai Cẩm thấy sau lưng chàng lại có thêm mấy vết thương mới, cô thắt lòng lại chạm đầu ngón tay vào đó, hỏi:
– Chàng có đau không?
Kiều thê mềm mại ở trong ngực, lời nói thì ngọt ngào quan tâm, mấy ngày nữa lại được gặp con trai và con gái, tiếp đó chàng sẽ không phải lo lắng ngày hôm sau mở mắt sẽ lại phải chia tách với cô nữa. Lý Đông Đình cảm thấy mãn nguyện vô cùng, chuyện may mắn nhất trong đời này cũng chỉ có thế mà thôi. Chàng siết chặt lấy cô, nhất thời không kìm nén được muốn vấn vít với cô ở trong nước.
Một thùng lớn nước nóng bốc khói cuối cùng đã đổ ra một nửa, nửa còn lại biến thành nước lạnh.
Lý Đông Đình sợ cô bị cảm lạnh, chàng ôm cô trở lại giường.
Trong phòng đã đốt lò sưởi, rất ấm áp và thoải mái, Lý Đông Đình lau mấy giọt nước trên người hai người, rồi lại lăn lộn giày vò cô ở bên trong chăn. Một hồi ân ái, chàng thấy cô biếng nhác nằm trên gối, mái tóc vẫn còn chút ẩm ướt, bèn lấy một chiếc khăn khô mềm tới, đặt một chiếc dưới cổ cô, dùng chiếc còn lại từ từ lau khô hút hết hơi ẩm còn sót lại trên tóc cô. Chàng thì thầm:
– Mai Cẩm, từ giờ trở đi, mỗi sáng mở mắt ra, nhìn thấy nàng ngủ bên cạnh, trong lòng ta thực sự hạnh phúc khôn tả.
Mai Cẩm đang rất buồn ngủ, đôi mắt díu lại, nghe tiếng của chàng ở bên tai, cô mở mắt ra mỉm cười, đáp vâng:
– Thiếp cũng vậy.
Lý Đông Đình càng nhìn càng thấy cô đáng yêu, không kìm nén được cúi xuống hôn sâu lên môi cô. Mai Cẩm bật cười tránh nụ hôn của chàng, đẩy chàng ra nói dỗi:
– Vừa bị chàng nghịch rồi, còn chưa thấy đủ à! Ngày mai còn phải lên đường đó, thiếp muốn ngủ để bồi dưỡng tinh thần.
Lý Đông Đình mỉm cười, biết cô đã rất mệt nên cũng không cưỡng ép, bảo cô gối lên cánh tay mình, trong yên lặng yên bình, chàng ngập ngừng rồi nói:
– Cẩm Nương, tuy nàng không trách ta nửa câu, nhưng ta biết mấy ngày qua trong lòng nàng không dễ chịu. Sự việc về Bùi Trường Thanh, ta cũng có chút băn khoăn. Có lẽ ngày đó ta đã sai khi đã mang hắn về.
……
Ngày đó Lý Đông Đình mang theo một tiểu đội đuổi theo đoàn người Thục Vương đến lãnh thổ Ba Di quốc, cho đến khi Vương Việt được thả, khi sắp rời đi, chàng lại thấy Bùi Trường Thanh chuẩn bị tự vẫn nên đã ra tay ngăn hắn lại. Có lẽ là mang lòng muốn chết, Bùi Trường Thanh đã không có phản kháng gì, Lý Đông Đình đã giải hắn về kinh, sau đó xin gặp Chu Toàn cố gắng nói đỡ cho hắn. Chàng nói hắn thiếu niên lầm đường lạc lối, cho nên hôm nay mới phạm phải trọng tội. Bây giờ Thục nghịch đã đền tội, tai hoạ ngầm cũng đã trừ, nếu như cứ thế giết hắn thì rất đáng tiếc, cầu xin Chu Toàn xem xét bỏ qua tử tội cho hắn, nếu hắn có thể hiệu lực cho triều đình thì sẽ trở thành lương tướng.
Chu Toàn trở thành quân vương khi tuổi thiếu niên, quyết tâm từ bỏ tệ cũ, kiên quyết cải cách, cũng không bám vào khuôn mẫu là vùi dập nhân tài. Nay tuy Tây Nam đã được dẹp loạn, nhưng phương Bắc vẫn có nghịch địch nhăm nhe, Bùi Trường Thanh trước đây hiệu lực cho Thục vương, danh vọng cũng đã truyền đến kinh thành. Hiện tại hắn đã bị Lý Đông Đình áp giải về kinh, Chu Toàn cũng muốn lôi kéo hắn làm việc cho mình, cho nên nghe theo gián ngôn của Lý Đông Đình truyền chỉ nhốt Bùi Trường Thanh vào thiên lao, chỉ cần hắn tình nguyện thay đổi sửa sai và trình tội thư lên thì sẽ tha cho tội chết.
Không ngờ, Bùi Trường Thanh một lòng muốn chết, nhất quyết cự tuyệt ý tốt của hoàng đế. Chu Toàn đã lập tức nhốt hắn vào tử lao, cho đến đầu tháng sau sẽ hành hình xử trảm cùng với phản đảng Thục Vương.
……
Mai Cẩm lặng thinh một lát rồi khẽ khàng nói:
– Đông Đình, chàng không cần phải tự trách. Ngày hôm đó nếu không có chàng ra tay ngăn cản thì huynh ấy đã tự sát ở trên lãnh thổ Ba Di quốc rồi. Hơn nữa, thiếp hiểu chàng có ý tốt…
Cô dừng lại.
Lý Đông Đình nói:
– Hắn đã phạm phải trọng tội như vậy, không liên luỵ tới toàn bộ thân tộc đã rất thiên ân rồi. Có câu lương tướng khó cầu, cho nên ta mới nhận lời nói giúp cho hắn muốn hắn lập công chuộc tội. Cẩm Nương, ta cũng không gạt nàng, sở dĩ ta làm như vậy cũng là vì nàng. Ta biết trong lòng nàng luôn mong muốn hắn có thể sửa đổi và sống cho thật tốt. Chúng ta sắp phải về Vân Nam rồi, một khi trở về, sự việc Bùi Trường Thanh sẽ không liên can tới chúng ta nữa. Nếu như nàng muốn gặp hắn, chúng ta có thể gác lại việc rời khỏi kinh một vài ngày. Tuy vào thiên lao sẽ khó khăn, nhưng ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng…
Từ sau khi Bùi Trường Thanh bị nhốt vào thiên lao, Mai Cẩm từng đi thăm nhưng không được gặp hắn.
Bùi Trường Thanh đã cự tuyệt gặp cô, thái độ rất quyết liệt.
Nghe Lý Đông Đình nói như vậy, Mai Cẩm rất cảm động, cô dán mặt vào ngực chàng, nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói:
– Để thiếp suy nghĩ đã.
……
Mai Cẩm ôm tâm sự cả đêm không ngủ ngon. Sáng sớm hôm sau, Lý Đông Đình dậy trước đi ra ngoài, nói trước buổi trưa sẽ về.
Mai Cẩm cũng thức dậy rửa mặt chải đầu, sau đó cô chỉ huy hạ nhân đóng gói toàn bộ hành lý đã thu dọn từ đêm qua, đang bận rộn thì một dịch thừa đến, nói là bên ngoài có người xin gặp.
Thời gian qua, ngày nào cũng có đủ loại người tới đây xin được gặp Lý Đông Đình. Mai Cẩm liền nói:
– Phu quân ta ra ngoài rồi. Nếu họ có chuyện quan trọng thì bảo họ giữa trưa hãy tới.
Dịch thừa bẩm báo:
– Người kia nói muốn xin gặp Lý phu nhân ngài đó ạ.
– Gặp ta? Là ai thế?
– Người nọ xưng họ Vạn, nói là từ Vân Nam tới ạ.
Mai Cẩm nao nao cả người, lại hỏi thêm về tướng mạo xong thì đoán ra được người đó là ai. Cô nói ngay:
– Ngươi mau mời họ vào đi.
Mai Cẩm đi thay y phục rồi đi vào gian thiên phòng bên cạnh, một lát sau nghe được tiếng bước chân của Vạn Bách Hộ tới gần rồi quỳ ở trước cửa.
Mai Cẩm vội bước tới đỡ ông đứng lên, nói:
– Vạn cữu cữu, xin cậu hãy đứng lên ạ, có chuyện gì đứng lên rồi nói.
Mới hơn hai năm không gặp, Vạn Bách Hộ lại như già đi mười tuổi, tóc mai hai bên đã bạc trắng, nét mặt sầu khổ. Nghe Mai Cẩm gọi mình là cữu cữu, ông vội xua tay:
– Phu nhân cứ gọi tiện danh của tôi là được, xin đừng xưng hô như vậy ạ.
Mai Cẩm bảo ông ngồi xuống, cô nói:
– Không có gì đâu ạ, chỉ là xưng hô mà thôi, cháu gọi cũng quen rồi. Cậu vào kinh có việc gì ạ?
Vạn Bách Lộ lộ vẻ khó xử, yên lặng một lát đột ngột đứng lên, lại quỳ xuống trước mặt cô, nói:
– Lý phu nhân, ngày hôm nay ngài còn chịu gọi tôi một tiếng cậu, tôi cả gan lên tiếng cầu xin ngài một việc. Không dám giấu gì ngài, tôi từ Vân Nam chạy tới kinh thành chính là vì đứa cháu ngoại bất hiếu kia của tôi. Cũng không phải tôi nói đỡ cho nó, nó từ nhỏ đã cứng đầu, chuyên đi gây chuyện thị phi khắp nơi, nhưng nó không phải là người gây tội ác tày trời gì. Từ nhỏ nó đã mất cha, thiếu sự quản giáo, cho nên mới nhầm đường lạc lối, phạm phải hành vi phạm tội ngập trời như thế. Triều đình không truy cứu thân tộc, tôi đã vô cùng cảm kích, không dám có hy vọng xa vời gì khác. Nó có ngày hôm nay cũng do nó gieo gió gặt bão, tôi cũng không nên tới đây làm phiền tới Lý phu nhân. Nhưng mà tôi chỉ có một đứa cháu ngoại trai là nó, trong lòng tôi trước sau không bỏ được nó. Hiện giờ nó sắp bị xử trảm, tôi tới là muốn cầu xin phu nhân có thể khơi thông quan hệ để tôi được gặp mặt nó trước khi chết hay không? Nếu phu nhân chịu giúp, Vạn Thông nay đội ơn suốt đời!
Nói xong ông nghẹn ngào khóc, dập đầu với Mai Cẩm.
Mai Cẩm lại sốt ruột đỡ ông đứng lên, nói:
– Vạn cữu cữu, chắc cậu còn không biết chuyện hoàng đế tiếc nhân tài, từng có ý muốn đặc xá cho huynh ấy để huynh ấy hiệu lực cho triều đình. Nhưng mà Trường Thanh nhất quyết muốn chết, cho nên mới bị giam vào tử lao đó ạ.
Vạn Bách Hộ bị sốc nặng, trong mắt loé lên tia hy vọng, nôn nóng nói:
– Lý phu nhân, tôi cầu xin ngài hãy nghĩ biện pháp cho tôi gặp nó một lần đi. Tính tình của nó chính trực nhưng ngang bướng, chỉ nhất thời chưa nghĩ thông mà thôi.
Mai Cẩm nói:
– Vạn cữu cữu xin hãy an tâm ạ. Lát nữa trượng phu cháu về, cháu sẽ nói với chàng xem có sắp xếp cho cậu vào gặp huynh ấy được không.
……
Gần trưa Lý Đông Đình trở về, Mai Cẩm thuật lại chuyện buổi sáng Vạn Bách Hộ có tới và xin giúp cho chàng nghe. Lý Đông Đình trầm ngâm nói:
– Cũng tốt, vậy chúng ta sẽ rời ngày đi mấy ngày. Để ta đi sắp xếp mọi việc luôn.
Mai Cẩm mỉm cười:
– Thiếp cảm ơn chàng.
Lý Đông Đình cầm tay cô, sau đó vội vã đi ngay.
Sẩm tối ngày hôm sau, Vạn Bách Hộ đang thấp thỏm chờ tin tức thì được gọi qua, biết Lý Đông Đình đã sắp xếp mọi việc rồi, tối nay sẽ cho phép ông vào thiên lao gặp Bùi Trường Thanh, ông cảm kích vô cùng. Mai Cẩm đích thân đưa ông tới đó, cô thì ở bên ngoài nhìn ông được đưa vào nhà lao.
Khi Vạn Bách Hộ đi ra, hai mắt đỏ hoe, nước mắt nhoè trên khuôn mặt già nua. Ông gật đầu với Mai Cẩm, nghẹn ngào nói:
– Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Nó đã muốn chết thì cứ thoả mãn tâm nguyện của nó đi, tôi sẽ chờ nhặt xác của nó, coi như làm tròn bổn phận và tình nghĩa cậu cháu. Chỉ tiếc là đã phụ lòng tốt của Lý phu nhân rồi.
Dứt lời ông quay đầu đi lau nước mắt, tập tễnh bước đi.
Trời tối dần xuống, bóng đêm dần dần bao phủ lên xe ngựa. Tùy tùng đi theo đợi hồi lâu cũng không nghe thấy Mai Cẩm hạ lệnh trở về, liền đi lên hỏi một tiếng. Đúng lúc cửa xe mở ra, Mai Cẩm bước xuống xe ngựa, bảo họ chờ một lát, cô thì cầm theo một cái giỏ đi vào bên trong, gặp lao lại vừa rồi dẫn Vạn Bách Hộ đi vào kia thỉnh cầu cho mình được đi vào. Thấy đối phương do dự, cô mỉm cười nói:
– Ta chỉ vào nói mấy câu rồi sẽ đi ngay, sẽ không gây phiền phức tới cho ngươi đâu.
Lao lại biết thân phận của cô, chần chừ một chút nói:
– Bên trong bừa bộn bẩn thỉu lắm, để tiểu nhân đưa phu nhân đi vào trong ạ.
Mai Cẩm gật đầu đi theo đối phương đi vào, cuối cùng đi tới nhà lao giam giữ Bùi Trường Thanh. Lao lại mở khoá, Mai Cẩm bảo gã mang một chậu nước ấm tới. Lao lại đáp ứng, rất nhanh đã đưa tới.
……
Bùi Trường Thanh vừa đen vừa gầy, tóc tai rối loạn, trên mặt mọc đầy râu ria, đangnằm trên đống cỏ khô dưới đất, cả người bẩn thỉu, Mai Cẩm gần như là không nhận ra hắn.
Hắn dường như đã ngủ, Mai Cẩm tiến vào hắn cũng không có phản ứng nào, vẫn nhắm mắt bất động.
Mai Cẩm cũng không gọi hắn, cô chỉ lấy mảnh khăn ra nhúng nước rồi vắt khô, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn lau vết máu vết bùn đất dính trên mặt hắn, rồi lại lau sạch hai tay, cuối cùng khi muốn lau chân cho hắn, Bùi Trường Thanh đang nằm dưới đất cuối cùng mở mắt ra, dịch chân về, cất giọng khàn khàn nói:
– Xin Lý phu nhân đừng làm thế kẻo bẩn tay của ngài.
Mai Cẩm kéo chân hắn đặt vào chậu nước, vừa rửa sạch cho hắn vừa nhỏ nhẹ nói:
– Trường Thanh, chàng còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là như nào không?
Không đợi hắn đáp lại, cô nói tiếp.
– Đêm đó chàng về rất muộn, thiếp thì đã ngủ rồi, chàng vừa vào một cái là rón ra rón rén nằm xuống cái ghế dài đặt dựa vào tường. Đến giờ phút này thiếp vẫn còn nhớ rất rõ, chiếc ghế quá ngắn, chàng không thể đặt vừa chân, vì thế cả người chàng cong cong vẹo vẹo. Nhưng dù thế thì chân của chàng vẫn bị thò ra ngoài. Kế đó chàng lại đứng dậy, có lẽ là muốn nhìn xem thiếp trông thế nào. Thiếp liền ngồi dậy, chắc là lúc đó chàng bị thiếp làm cho giật mình, hai mắt mở to lắm…
- … Chính là lúc ấy, đó là lần đầu tiên thiếp nhìn thấy chàng. Đôi mắt chàng sáng ngời, trong trẻo sạch sẽ, làm thiếp ấn tượng rất sâu. Khi thiếp khen chàng, chàng không được tự nhiên lộ vẻ xấu hổ ngại ngùng. Trường Thanh à, bắt đầu từ lúc đó, thiếp đã nảy sinh cảm giác rất thân thiết với chàng rồi. Thiếp cảm thấy chàng giống như một khối ngọc, một khối ngọc chưa được mài giũa. Nếu như có người có thiện chí với chàng chỉ dẫn thêm cho chàng, về sau chàng sẽ trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa. Trường Thanh, thiếp xin lỗi chàng, thiếp từng làm thê tử chàng nhưng lại chưa thực hiện tốt chức trách của người vợ…
Bùi Trường Thanh vẫn nằm yên không nhúc nhích, hai mắt bình thản nhìn đỉnh đầu.
Tay cô vẫn đang lau vết máu và bùn đất khô dính ở chân hắn, dần dần, làn da bẩn thỉu đã được rửa sạch, mấy vết thương bị lộ ra.
Mai Cẩm nhấc chân hắn ra khỏi chậu nước, lấy khăn lau sạch nước đi, sau đó lấy một đôi giày ở trong giỏ ra đi vào cho hắn.
– Chúng ta từng là phu thê, nhưng mà thiếp chưa từng khâu cho chàng một đôi giày nào. Đến bây giờ tuy hai chúng ta duyên phận đã hết, nhưng ở trong lòng thiếp vẫn luôn coi chàng như người thân của mình. Đây là đôi giày thiếp làm cho chàng. Lần trước tới gặp chàng vốn đã mang theo nó rồi, tại chàng không chịu gặp thiếp nên thiếp đành phải mang nó về. Lần này thiếp lại mang nó tới đây. Nếu chàng không hận thiếp thì hãy đi đôi giày này, coi như là việc cuối cùng thiếp làm cho chàng. Có điều tay nghề kim chỉ của thiếp tệ lắm, chàng đừng chê nha.
Hai mắt Bùi Trường Thanh vẫn không chớp mắt, nhưng trong ánh mắt dần dần có ánh nước.
– Trường Thanh, thiếp biết chàng không màng hậu danh. Đúng thế, hậu danh chỉ là hư không. Nhưng Trường Thanh, có cái chết nhẹ tựa lông hồng và có cái chết nặng tựa thái sơn. Trước đây thiếp vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó chàng không còn là thiếu niên ngây thơ nữa, chàng sẽ rèn luyện trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa chân chính. Và đến bây giờ thiếp vẫn hy vọng như vậy. Cho nên thiếp vào đây gặp chàng là để nói cho chàng biết. Đương nhiên, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Nếu chàng cảm thấy chỉ có cái chết mới là biện pháp giải thoát duy nhất, thiếp sẽ tôn trọng ý nguyện của chàng. Nhưng mà thiếp sẽ rất thất vọng, giống như trước đây chàng cũng từng nhiều lần khiến cho thiếp thất vọng vậy.
Mai Cẩm khó nhọc đứng lên, nhìn chăm chú vào Bùi Trường Thanh, nói:
– Trong cái giỏ kia ngoài một chút món ăn thì có cả giấy và bút. Trượng phu thiếp vẫn đang xin gặp hoàng đế. Thường nói tướng tài khó cầu, hoàng đế đã đáp ứng cho chàng một cơ hội cuối cùng. Nếu chàng muốn sống thì hãy cầm giấy bút viết ra tội thư, quan coi ngục sẽ chuyển trình lên cho chàng.
– Những lời muốn nói thiếp đã nói hết. Ngày mai thiếp sẽ quay về Vân Nam, hy vọng sau này A Nhung có hỏi thiếp về chàng, thiếp có thể nói với cô bé rằng sẽ có một ngày nào đó chàng sẽ đường đường chính chính trở về gặp cô bé, mua túi kẹo cho muội ấy.
Nói xong, cô quay người rời đi.
Bùi Trường Thanh nằm trên đống cỏ khô bả vai bắt đầu run lên, đột nhiên ngồi dậy, cởi đôi giày có đường may xiên xẹo kia ra nắm chặt trong tay, gào khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc làm quan coi ngục giật mình chạy vội vào xem, thấy thế thở dài, ra hiệu cho ngục tốt đừng quấy nhiễu gì, từng người lặng lẽ lui ra.
Mai Cẩm ra khỏi nhà lao, tâm tình nặng trĩu. Khi đang đi đến chỗ xe ngựa, cô nhìn thấy một bóng hình cao lớn quen thuộc đứng bên xe ngựa, cô biết là Lý Đông Đình tới đón mình, trong lòng thấy ấm áp, bước nhanh về phía chàng.
Lý Đông Đình đón lấy cô, đỡ cô lên xe ngựa, sau đó mình cũng lên theo ngồi vào trong.
Xe ngựa tiến về phía trước, Lý Đông Đình phát giác tay cô hơi lạnh, chàng định cởi áo khoác phủ lên người cô nhưng cô lắc đầu, chui vào trong ngực chàng sưởi ấm.
Lý Đông Đình nở nụ cười, ôm chặt lấy thê tử chủ động nhào vào trong ngực, thấp giọng hỏi:
– Mọi việc đều tốt hả?
Mai Cẩm vâng một tiếng.
– Thế thì tốt. Ngày mai chúng ta có thể lên đường rồi. Chắc mẫu thân và mấy đứa nhỏ ở nhà ngóng chúng ta lắm đó.
Cái ôm của chàng rất ấm áp, Mai Cẩm rúc ở trong ngực chàng hưởng thụ.
– Cẩm Nương, sau này có nàng làm bạn, đời ta không cầu mong gì hơn!
Khi sắp đến dịch quán, Lý Đông Đình chợt ghé sát bên tai cô thì thầm một câu.
Mai Cẩm ngửa đầu lên, thấy đôi mắt đen nhánh của chàng nhìn mình, cô gật đầu, quàng tay câu lấy cổ chàng, kề lại gần hôn lên môi chàng, nói:
– Thiếp cũng vậy. Có chàng ở bên, đời này của thiếp cũng không mong gì hơn!
Hết chương 78
Lời cuối sách 1
Một tháng sau, cũng chính cuối năm, Lý Đông Đình cuối cùng đã cùng ái thê trở về tới Long Thành.
Ngày hai vợ chồng đi vào thành, dân chúng toàn thành đổ xô ra đường phố chào đón, tình cảnh này khiến cho Lý Đông Đình nhớ tới cảnh rầm rộ năm đó mình đi đón cưới Mai Cẩm, ngoài cảm thán thời gian trôi quá nhanh, chàng càng hiểu được thế sự biến đổi không ai lường trước được.
Lý Phủ Quân mang theo Lý Đông Lâm, A Lộc cùng với đệ đệ mới hơn một tuổi của cô bé ra ngoài cổng lớn đón chào. Màn đêm buông xuống, Thổ tư phủ giăng đèn kết hoa, cả nhà đoàn viên, đâu đâu cũng là tiếng nói tiếng cười, tình nhân gian đẹp đến mấy cũng chỉ là như thế.
Cùng lúc đó, Mai Cẩm cũng biết được tin tức về Bùi Trường Thanh.
Ở trong tử lao, hắn đã lấy máu mình viết xuống thư nhận tội và trình lên ngự tiền. Hoàng đế thiếu niên đặc xá tội này, phái hắn đến Bắc Cương tòng quân.
Ngay khi biết được tin tức này, tảng đá bấy lâu này vẫn luôn đè nặng trong lòng Mai Cẩm cuối cùng đã không còn nữa.
Thiếu niên cuối cùng đã trưởng thành, cho dù quá trình này mỗi một bước đi đều nhuộm máu tươi. Mười năm, hai mươi năm sau, nếu như có cơ hội gặp lại, Bùi Trường Thanh khi đó chắc chắn đã sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt với trước đây.
Mùa xuân năm sau, Lý Đông Lâm nghe theo lời mẫu thân cưới tiểu thư Miêu Chân Chân của Thổ tư phủ Bàn Vân. Sau khi kết hôn hai vợ chồng sống chung hoà hợp, tâm sự lớn còn lại của Lý Phủ Quân đã hoàn thành, bà vui mừng không thôi.
Một năm sau, Lý Đông Đình lại có thêm một con gái. Hoàng đế nghe tin đã đặc biệt phái sứ giả tới ban lễ đầy tháng. Kế đó, Lý Đông Đình liên danh với mấy vị đại thổ ty khác ở Vân Nam chủ động dâng thư lên triều đình, nói quyền hạn của Thổ Tư phủ quá lớn, bất lợi cho triều đình cương trị, họ bằng lòng bắt đầu từ chính mình từ bỏ quyền hạn bổ nhiệm quan viên quản hạt địa phương, đổi thành triều đình trực tiếp bổ nhiệm quan viên, thực hiện cải thổ quy lưu.
Thổ Tư phủ có quyền hạn tự chủ bổ nhiêm quan địa phương, từ trước đến nay vẫn bị đại thần triều đình lên án, mỗi khi đề cập tới đều bị lo lắng. Trước đây khi lão hoàng đế còn tại vị cũng từng muốn thu hồi quyền hạn này, có điều lúc đó lực cản quá lớn, thậm chí có thổ ty còn khởi binh làm loạn, cuối cùng đành phải từ bỏ. Bây giờ Lý Đông Đình tự nguyệncải thổ quy lưu, toàn bộ những tiếng xì xào trên triều đình đã không còn. Chu Toàn nạp gián, sau khi thu lại quyền hạn thì lại phân chia phong thưởng xuống.
Thổ Tư phủ Côn Ma đã chủ động giao ra quyền hạn bổ nhiệm quan viên địa phương, thổ ty nhỏ còn lại ở các nơi tất nhiên cũng đành phải chấp hành theo, không một ai dám không theo.
Thục vương bị diệt vàcải thổ quy lưu, hai việc lớn này đều thành, Tây Nam lại có Anh quốc công Lý Đông Đình tọa trấn, những lo lắng bấy lâu nay của triều đình đối với khu vực Tây Nam đã hoàn toàn bị loại bỏ, từ đó bắt đầu tập trung giải quyết những rắc rối ở biên giới phía Bắc.
Năm tháng bình yên, vợ chồng Lý Đông Đình tương kính yêu thương nhau. Thổ ty trấn thủ Tây Nam, phu nhân làm nghề y dùng dược, truyền thụ y thuật, hai người tạo phúc cho dân chúng một phương, cả vùng Tây Nam mỗi khi nhắc tới vợ chồng thổ ty Lý thị đều tôn sùng và kính trọng.
Lời cuối sách 2
Gió gào thét thổi qua cuốn lấy cát vàng tung bay đầy trời. Một người dắt một con ngựa đơn độc, đeo một thanh trường đao trên lưng, từng bước đi về phía trước trước đầy gió gió và cát, con đường phủ đầy cát vàng, để lại từng dấu chân rõ ràng cái này nối tiếp cái khác.
Phía sau là kinh thành phồn hoa thịnh vượng và cố hương mà hắn không nỡ nhìn lại, phương xa phía trước chính là chiến trường suốt quãng đời còn lại của hắn.
Đôi giày mà nàng tự tay khâu đã được Bùi Trường Thanh cởi ra và cất ở nơi sâu nhất trong bọc hành lý.
Đó là sẽ thứ trân quý nhất trong đời này của hắn.
Khi nàng còn ở bên hắn, hắn chỉ là một thiếu niên đầy nhiệt huyết và bốc đồng xốc nổi.
Hắn còn chưa biết thế nào là quý trọng.
Hắn từng hết lần này tới lần khác làm cho nàng thất vọng, cuối cùng đã tự tay đẩy nàng rời xa mình.
Phiên bản tồi tệ nhất của hắn chính là thời điểm gặp được phiên bản nàng tốt nhất.
Và đây có lẽ chính là tiếc nuối nhất trong đời này của hắn.
Bây giờ hắn không muốn tiếp tục làm nàng thất vọng nữa. Cho nên cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn con đường này.
Hắn chưa bao giờ nghĩ về những gì sẽ xảy ra trong tương lai. Hắn chỉ biết mình phải là phiên bản tốt nhất của chính mình trong suốt quãng đời còn lại.
Nếu hắn thật sự là một khối ngọc, hắn muốn cho nàng biết, hắn sẽ trở thành một ngọc khí cứng cỏi kiên định.
Mười năm, 20 năm sau, khi hắn có đủ dũng khí để trở về mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên, và nếu may mắn gặp lại nàng, hắn muốn nói với nàng rằng:
– Đã lâu không gặp, nàng có khỏe không?
Toàn văn hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT