Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Cực Phẩm

Chương 6: Thay đổi


1 tháng

trướctiếp

Ngày hôm sau, Tiết Giai Duyệt tự mình trở về nhà cũ.

Hứa lão gia thấy Tiết Giai Duyệt một mình trở về, liền lập tức không vui vẻ, sắc mặt âm u hỏi Tiết Giai Duyệt đã có chuyện gì xảy ra.

"Thằng ranh Hứa Ngạn Văn đâu? Vì sao không cùng cháu trở về?" Hứa lão gia thấy Hứa Ngạn Văn không về rất tức giận, liền chửi mắng một trận. Ai không biết có khi còn tưởng hắn ta là được nhặt từ khe núi hay bãi rác nào về ở rể.

Tiết Giai Duyệt bước nhanh về phía ông, đỡ Hứa lão gia đến ghế sa lon bên cạnh, dỗ dành nói:

"Ông đừng nóng giận, như thế sẽ không tốt cho bản thân. Anh ấy thật sự có việc mới không tới được, hôm nay có hội nghị quan trọng, anh ấy còn cố ý dặn dò con nói với ông một tiếng, nói khi khác bọn con lại cùng nhau tới."

Trước kia Tiết Giai Duyệt về một mình, hẳn cô sẽ ầm ĩ mách tội Hứa Ngạn Văn một trận, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, chẳng những không có tố cáo mà cô còn giúp Hứa Ngạn Văn nói tốt. Thái độ thay đổi quá lớn, điều này làm Hứa lão gia không thể không tin tưởng Hứa Ngạn Văn là thật sự bận công việc mới không trở về chứ không phải trốn tránh ông.

Hứa lão gia hỏi: "Nó bận rộn như vậy sao?"

Tiết Giai Duyệt nói dối không chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.

"Hứa Ngạn Văn anh ấy mấy ngày nay đều phải tăng ca, ban đêm làm việc đến tận khuya. Công việc chất đống ở công ty, thực sự rất vất vả."

"Con không cần giúp tên tiểu tử kia nói tốt, ta còn có thể không biết nó thế nào à?" Hứa lão gia bất mãn hừ một tiếng.

Tiết Giai Duyệt nhìn Hứa lão gia, mặc dù ngoài miệng nói ghét bỏ, nhưng ông cũng không phải là tức giận thật. Chung quy Hứa Ngạn Văn vẫn là cháu trai ruột, lại là đứa xuất sắc nhất, lão gia thật ra cực kì yêu thích hắn thì có.

"Ông nội, anh ấy rất vất vả. Một mình quản lý một cái công ty lớn như vậy, mấy năm này lại còn mở rộng quy mô. Anh ấy tài giỏi đến đáng gờm, không phải ai cũng có thể làm tốt như vậy." Tiết Giai Duyệt tiếp tục giúp Hứa Ngạn Văn nói tốt vài câu.

Hứa lão gia kéo nàng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Ta biết, ta biết. Ngạn Văn tài giỏi, con cũng một lòng hướng về nó. Ta càng hi vọng hai đứa ở cạnh nhau thật tốt, vậy thì ta cũng yên lòng."

Tiết Giai Duyệt không muốn Hứa lão gia lo lắng, cô coi ông như ông nội mình, dỗ dành nói: "Gia gia yên tâm nhé, tụi con sống rất tốt. Ăn được ngủ được, thân thể vô cùng khỏe mạnh!"

Một lời nói này đã đem Hứa lão gia chọc cười thành tiếng, trong phòng khách liền trở nên vui vẻ hơn.

"Mọi người đang nói cái gì mà cười vui vẻ vậy?" Giọng nam nhân từ cửa truyền tới.

Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, khi nhìn rõ đó là ai, trong lòng lập tức ầm ĩ một hồi báo động.

Hứa Ngạn Lâm - con trai út của chú hai Hứa Ngạn Văn. Thằng ranh này năm nay vừa tròn mười tuổi, từ nhỏ đã được chiều đến không biết sợ trời cao đất dày. Người duy nhất nó sợ là Hứa Ngạn Văn. Trước mặt Hứa Ngạn Văn thì sẽ thu liễm tỏ ra ngoan ngoãn, khuất mắt lại là quỷ nhỏ, cực kỳ thích tìm Tiết Giai Duyệt để gây khó dễ.

Tiết Giai Duyệt chợt nhớ tới một đoạn trong sách.

Thằng oắt con này có một lần cố ý gây sự với cô, còn lấy trộm đồ trong túi Tiết Giai Duyệt. Tiết Giai Duyệt rất tức giận, đuổi theo muốn giành lại món đồ kia.

Mà thằng quỷ này không chịu trả, hai người liền giằng co một trận, Hứa lão gia tới khuyên can nhưng hai bên không má nào chịu thua má nào, giằng co một lúc không cẩn thận đẩy ngã Hứa lão gia từ trên thang xuống dưới, làm ông bị thương ở chân, còn phải nhập viện.

Hứa Ngạn Văn về sau biết chuyện, lập tức nổi giận đùng đùng quở trách Tiết Giai Duyệt sao không biết dừng lại, mà Tiết Giai Duyệt cảm thấy rất ủy khuất, cùng Hứa Ngạn Văn cãi nhau ầm ĩ một trận. Cũng vì thế mà Hứa Ngạn Văn rất thất vọng về cô, hảo cảm cũng dần dần bay biến sạch sẽ.

Lúc này, Hứa lão gia quay lại nhìn Hứa Ngạn Lâm đang đi tới, nhíu mày một cái, "Sao chỉ có một mình cháu tới? Ba mẹ cháu đâu?"

Hứa Ngạn Lâm không sợ Hứa lão gia, nó biết Hứa lão gia nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng thật ra rất cưng chiều nó cho nên thản nhiên nói: "Đi chơi rồi, cũng không biết đi chơi chỗ quỷ nào."

Hứa lão gia sắc mặt âm trầm quát: "Đây là kiểu ăn nói gì?"

"Ông nội." Hứa Ngạn Lâm lao vào lòng Hứa lão gia, cười hì hì. Hứa lão gia nguýt nó một cái.

Nó cũng không quan tâm, quay đầu nhìn về phía Tiết Giai Duyệt, khóe môi nhếch lên, cười nhạo hỏi: "Tiết Giai Duyệt, cô làm sao lại về rồi? Lại đến tìm ông nội kiện cáo à?"

Tiết Giai Duyệt nhìn thằng nhóc trước mặt, trong lòng sinh ra chán ghét.

Hứa Ngạn Lâm không đợi được Tiết Giai Duyệt trả lời, liền không vui đuổi theo hỏi: "Tiết Giai Duyệt, hôm nay cô lại chạy về nhà, đến oán trách với ông nội nữa sao? Cô quả thật là mất mặt!"

Thói quen ở một mình thực sự rất đáng sợ, Hứa Ngạn Lâm từ nhỏ đã thích gây rắc rối cho Tiết Giai Duyệt, bất cứ khi nào nó nhìn thấy Tiết Giai Duyệt, sẽ cố tìm cách gây chuyện với cô, mặc dù cô phớt lờ hay không quan tâm nó, nó đều chủ động tìm đến, cô chán ghét Hứa Ngạn Lâm giống như thạch cao da hôi thối khó chịu.

Tiết Giai Duyệt thờ ơ liếc mắt qua Hứa Ngạn Lâm, tự hỏi có phải hôm nay chính là ngày thằng nhóc này cố ý bắt nạt và trộm đồ của cô, mới khiến ông nội Hứa bị ngã dẫn đến bị thương ở chân nên mới được đưa đến bệnh viện? Vậy thì cô phải đề phòng thằng nhóc này, nhất định không được để nó gây chuyện chứ đừng nói đến việc làm thương tổn cho ông nội Hứa!

"Chị là chị của em!" Tiết Giai Duyệt dặn dò cậu lễ phép hơn một chút, đừng gọi cô trực tiếp bằng tên, hơ hơ hơ hơ, giống như một tên vô học vậy.

Hứa Ngạn Lâm tự cho mình là con út trong gia đình, được cả nhà cưng chiều nên anh xem thường những lời Tiết Giai Duyệt nói, mạnh mẽ phản bác: "Chị không phải chị gái tôi, tôi không có chị gái như chị."

Tiết Giai Duyệt nhướng mày, thằng nhóc này đúng là thèm đòn.

"Vậy chị là vợ của anh trai em! Là chị dâu của em! Em cứ ăn nói với chị như vậy, cẩn thận chị mách chồng chị, để ánh ấy đánh sưng mông em!"

"Anh ấy sẽ không đánh mông tôi, chị chỉ biết mách thôi, ngoài mách lẻo ra chị còn làm được gì nữa?"

Hứa Ngạn Lâm xù mặt, ghét bỏ lè lưỡi với Tiết Giai Duyệt, anh căn bản không để cô vào mắt, một chút cũng không sợ mà cảnh cáo.

"Hứa Ngạn Lâm!" ông nội Hứa trầm giọng mắng.

Hứa Ngạn Lâm liếc nhìn ông nội Hứa, hướng về phía Tiết Giai Duyệt làm mặt quỷ rồi bỏ chạy trước khi ông nội Hứa nổi cơn thịnh nộ và dạy cho anh ta một bài học.

"Đi chơi thôi ~"Hứa Ngạn Lâm nhanh chóng chạy đi cầm quả bóng của mình.

Ông nội Hứa nhìn Hứa Ngạn Lâm bỏ chạy, tức giận mắng "Thằng nhóc thối", rồi quay đầu lại an ủi Tiết Giai Duyệt, "Thằng nhóc này thật sự là được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, ta sẽ kêu cha mẹ nó dạy dỗ lại! "

Tiết Giai Duyệt mỉm cười, không nói lời nào, chú Hứa mãi mới có bảo bối, đứa con trai này rất quý giá, sao có thể cam tâm nghiêm khắc trừng phạt cậu ấy? Sẽ không để cậu chịu dù chỉ một chút ủy khuất, cho nên Hứa Ngạn Lâm mới bị nuôi dưỡng thành một tiểu tử như vậy, bây giờ muốn dạy dỗ lại cậu chỉ sợ sẽ có chút khó khăn.

Tiết Giai Duyệt thấy mặt trời bên ngoài rất đẹp và ấm áp, những bông hoa trong vườn cũng đang nở rộ rực rỡ, vì vậy cô ấy đã chuyển chủ đề và nói: "Ông nội, thời tiết bên ngoài rất đẹp, cháu đỡ ông đi dạo trong vườn một lát."

"Được." Ông nội Hứa cũng có ý nghĩ như vậy, cười cười để Tiết Giai Duyệt đỡ ông đứng lên, chống gậy đi vào trong vườn.

Vườn hoa của Hứa gia rất rộng, từ cửa chính đi vào là một con đường rộng rãi, xe có thể vào được, cuối đường là đài phun nước, hai bên đường trồng hoa và cây cối. Còn có một bể bơi ngoài trời ở bên trái, sân bóng rổ ở hướng ngược lại, Hứa Ngạn Lâm đang chơi bóng rổ trên sân.

Tiết Giai Duyệt không muốn gặp phải tên nhóc Hứa Ngạn Lâm nên cô đỡ ông nội Hứa đi qua con đường phía bên trái.

Đường đi được lát đá cuội, ông nội Hứa đi đứng không tốt, Tiết Giai Duyệt cẩn thận đỡ ông bước đi, ông nội Hứa cười nói: "Con đường này không nguy hiểm, cháu không cần cẩn thận như vậy, ông cũng từng ra chiến trường, lúc đó bị bắn vào chân, vẫn cố chịu đau giết chết hai tên địch."

Ông nội Hứa đã nhiều lần kể về câu chuyện vinh quang này, cuộc đời của ông đã chiến đấu trên chiến trường, cũng chính vào thời điểm đó, ông nội Hứa và ông nội của Tiết Giai Duyệt đã gặp nhau, tạo nên một tình chiến hữu sâu sắc.

"Ông nội ngày đó cực kỳ anh dũng, bây giờ ông còn mạnh mẽ hơn." Tiết Giai Duyệt thực sự rất ngưỡng mộ ông nội Hứa.

Ông Hứa không khỏi nghĩ đến tình huống năm xưa, "Năm đó ta cùng ông nội cháu sát cánh chiến đấu, mấy lần suýt chút nữa là đi ghi danh với Hades, lúc nguy cấp nhất chính là ông nội cháu đã cứu ta, nếu không ta đã chết rồi."

Tiết Giai Duyệt im lặng nghe ông nội Hứa nhớ lại quá khứ.

"Ông già Tiết đã cứu mạng ta, ta sẽ ghi nhớ lòng tốt của ông ấy suốt đời." Ông Hứa nói, "Sau khi ta và ông của cháu nghỉ hưu, ta ở lại thủ đô để phát triển, nhưng lão Tiết đã chọn trở về với quê hương của mình."

"Tôi chỉ không ngờ nhà của cháu sau này sẽ xảy ra biến cố lớn như vậy, lão Tiết Minh Minh sức khỏe vốn tốt hơn ta rất nhiều, nhưng lại ra đi trước ta", ông nội Hứa thở dài, "Không biết khi nào ta sẽ được gặp lại người bạn cũ của mình."

Tiết Giai Duyệt vội vàng nói: "Ông nội chắc chắn sẽ sống lâu, có một cuộc sống thật hạnh phúc và khỏe mạnh."

Ông Hứa rất vui khi được cô ấy dỗ dành, "Duyệt Duyệt, cháu đã thay đổi rồi."

"Vâng?"

Ông nội Hứa cười nói: "Cháu đã nói nhiều và biết dỗ dành hơn trước."

Tiết Giai Duyệt nghiêm túc nói: "Cháu nói là sự thật, không phải đang dỗ ông đâu."

Ông Hứa vui mừng khôn xiết cười lớn.

Tiết Giai Duyệt cùng ông Hứa đi dạo quanh vườn hoa, khi quay lại thì thấy sân bóng rổ đối diện không có ai, Hứa Ngạn Lâm cũng không biết đã đi đâu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp