Xuyên Thành Vợ Trước Của Nam Chính Cực Phẩm

Chương 5: Cô không có nhàm chán như vậy!


1 tháng

trướctiếp

Hôm nay Hứa Ngạn Văn đi công tác không ở nhà, Tiết Giai Duyệt cũng không có việc gì làm, cuối cùng cô quyết định đem nhà cửa dọn dẹp qua một lượt.

Dù sao cô cũng phải ở đây một thời gian mà, nếu là chỗ mình ở, dọn dẹp cho sạch sẽ là điều cần thiết.

Căn nhà có chút lớn, ngoại trừ phòng ngủ và phòng làm việc của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt không có sự cho phép của anh nên không vào quét dọn, những chỗ khác cô đều dọn dẹp sạch sẽ.

Tiết Giai Duyệt mất vài tiếng đồng hồ mới có thể dọn dẹp mọi thứ, cả người mệt mỏi đến mức rã rời nằm trên sofa.

"Mệt quá trời ạ!" Cô đập đập cánh tay mình, nhìn thành quả lao động suốt vài giờ, sau đó thở dài một hơi: "Ở trong một căn nhà lớn, tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà khoản vệ sinh nhà cửa này quá phiền phức, khó trách những người giàu toàn đi thuê bảo mẫu, nhân viên vệ sinh."

Đúng lúc này, điện thoại reo lên, Tiết Giai Duyệt lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, bước chân nhanh chóng đi tới nhấc máy.

Màn hình điện thoại nhấp nháy hiển thị hai chữ - "ông nội".

"Ông nội" chính là ông nội Hứa, ông của Hứa Ngạn Văn đây mà.

Trước khi nguyên chủ gả cho Hứa Ngạn Văn, cô ấy xưng hô với ông cụ là "Ông nội Hứa"; sau này khi gả qua Hứa gia rồi thì trực tiếp gọi ông là "Ông nội" luôn.

"Ông nội ạ." Tiết Giai Duyệt tiếp chuyện.

Giọng nói tràn đầy yêu thương của ông cụ từ đầu dây bên kia truyền tới: "Duyệt Duyệt à, đang làm gì đấy con?"

Tiết Giai Duyệt nghe giọng điệu từ ái của ông cụ liền nhớ tới ông nội của mình, ông cùng ông nội Hứa thật sự rất giống nhau, hai người đều rất dịu dàng, ôn hòa và rất yêu thương cô.

"Con đang ở nhà ạ." Tiết Giai Duyệt cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt sắp trào ra, giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể để không bị đầu dây bên kia nghe thấy.

Ông cụ quan tâm hỏi: "Con ở nhà một mình sao? Thằng nhóc Ngạn Văn kia đâu rồi?"

Tiết Giai Duyệt đáp lại: "Anh ấy đi làm rồi ông ạ. Hôm nay anh ấy phải đi công tác ở thành phố C ạ."

"Đi công tác hả? Sao ông không nghe thấy nó báo gì?" Ông cụ truy vấn: "Lúc nào nó về?"

"Tối hôm nay anh ấy về rồi ạ." Tiết Giai Duyệt nhớ kỹ lời Hứa Ngạn Văn nói đêm qua.

"Thế thì tốt, thế thì tốt; đợi lúc thằng nhóc kia về, con bảo với nó là ông nói ngày mai hai đứa về nhà cũ cùng ăn với lão già này bữa cơm, được không con?"

Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Ông nội có chuyện gì cần thông báo hay sao ạ?"

"Không có gì." Ông cụ thẳng thắn đáp: "Chỉ là ông nhớ hai đứa mà thôi."

Ông nội Hứa sống một mình ở nhà cũ, người trẻ tuổi bình thường đều bận bịu sự tình, công việc chất đống, mười ngày nửa tháng cũng không thấy tăm hơi ở đâu, ông cụ cảm thấy cô đơn, muốn hai người trở về bồi cụ cũng rất bình thường. Ông nội của Tiết Giai Duyệt trước đây cũng như này, cô không có suy nghĩ nhiều liền đồng ý với ông.

Sau đó, Tiết Giai Duyệt trò chuyện với ông cụ thêm một lúc rồi cúp điện thoại.

Buổi chiều, Tiết Giai Duyệt quyết định đi siêu thị một chuyến, mua những thứ cần dùng đến, khi cô bước chân ra khỏi siêu thị, tình cờ nhìn thấy một sự kiện được tổ chức trên quảng trường lớn, đó là một buổi fashion show sáng tạo dành cho sinh viên đại học, tất cả trang phục đều được thiết kế bởi sinh viên đại học G.

Thời điểm Tiết Giai Duyệt học đại học chính là chọn chuyên ngành thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp cũng dấn thân vào lĩnh vực này; lúc đó cô cũng đã có hơn 1 năm kinh nghiệm.

Trùng hợp thay, nguyên chủ cũng từng theo học thiết kế thời trang, nhưng cô ấy học chuyên ngành này chỉ là sở thích nhất thời, thành tích không tốt lắm, cũng không xin được công việc liên quan đến chuyên ngành này.

Lúc này, nhìn những tác phẩm của sinh viên đại học G thiết kế, Tiết Giai Duyệt chợt nảy ra ý nghĩ muốn tiếp tục làm trong ngành thời trang này. Cô rất thích làm việc trong ngành thời trang, mơ ước của cô chính là đến một ngày nào đó sẽ tạo dựng một thương hiệu riêng của mình.

Tất nhiên, nói bắt đầu tạo dựng một thương hiệu gắn liền với tên tuổi của bản thân thì hơi quá. Trước hết, điều cô nghĩ đến lúc này là thiết kế một số tác phẩm ở nhà trước, nhân tiện tìm một công việc thiết kế thời trang phù hợp, nắm lấy cơ hội này để tích luỹ kinh nghiệm và các mối quan hệ xung quanh, đồng thời đặt nền móng cho việc thành lập thương hiệu của riêng bản thân cô trong tương lai.

Nói làm liền làm, Tiết Giai Duyệt lập tức mua một số đồ vật cần thiết cho công việc thiết kế trang phục, sau đó liền về nhà làm thiết kế.

Hơn 10 giờ tối, Hứa Ngạn Văn đi công tác trở về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang chuyên chú vào bản vẽ gì đó, thậm chí còn không để ý là anh đã trở lại.

Kỳ lạ thật.

Hứa Ngạn Văn muốn xem Tiết Giai Duyệt đang vẽ gì mà nghiêm túc như vậy, liền đổi giày sau đó bước tới, ánh mắt anh ngay lập tức bị bản vẽ của cô thu hút.

"Thiết kế rất mới lạ, phối màu phù hợp, vẽ rất ổn. Không tồi." Hứa Ngạn Văn khen ngợi.

Tiết Giai Duyệt nghe thấy giọng nói bèn quay đầu lại, mỉm cười với anh: "Anh thực sự cảm thấy đẹp sao?"

Hứa Ngạn Văn gật đầu: "Đây thực sự là một bản vẽ đẹp."

Dưới góc nhìn của một người kinh doanh như Hứa Ngạn Văn, nếu anh nghĩ rằng thiết kế này đẹp thì thực sự bản vẽ này tốt quá đi! Tiết Giai Duyệt nghe anh nhận xét như vậy thầm cao hứng.

Hứa Ngạn Văn tò mò tại sao đột nhiên cô lại có hứng thú với thiết kế thời trang, bèn dò hỏi: "Hình như lâu lắm em không vẽ những thiết kế như vậy rồi."

"Bỗng dưng em muốn vẽ kiểu này mà thôi." Tiết Giai Duyệt đưa ra một giải thích hợp lý.

Hứa Ngạn Văn nhìn kỹ tác phẩm của cô, lại nói: "Em thực sự có thiên phú trong việc thiết kế đấy, đừng lãng phí nó."

Tiết Giai Duyệt mỉm cười: "Em có thể coi đây là một lời khen không?"

Hứa Ngạn Văn liếc nhìn cô, "Ừ" một tiếng.

Sau khi được anh khen, Tiết Giai Duyệt cảm thấy tinh thần phấn khởi hơn hẳn. Cô nhớ lại lời ông cụ nói hôm nay, bèn mỉm cười nói lại cho anh: "Ông nội bảo ngày mai chúng ta cùng trở về nhà cũ một chuyến đấy."

Hứa Ngạn Văn nghe vậy thì dừng lại một chút, nói: "Ngày mai anh có việc rồi, em phải về một mình thôi."

Không biết có phải ảo giác của Tiết Giai Duyệt hay không, nhưng trong phút giây vừa rồi cô cảm thấy Hứa Ngạn Văn trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, không khí cũng nháy mắt trở nên cứng đờ.

Tiết Giai Duyệt chưa kịp nói tiếp, Hứa Ngạn Văn đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, trong đầu Tiết Giai Duyệt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chẳng lẽ vì thế mà Hứa Ngạn Văn không muốn trở lại nhà cũ hay sao?

Tiết Giai Duyệt đặt mình vào vị trí của Hứa Ngạn Văn, đối với sự việc kia mà nói, nếu là cô cô cũng không tình nguyện cùng nhau trở về nhà cũ.

Dù Hứa Ngạn Văn cũng đã thực sự cùng Tiết Giai Duyệt trở về mấy lần, nhưng lần nào về Hứa lão gia cũng hỏi xem khi nào hai người có ý định sinh con.

Vậy cũng quá khó xử rồi. Phải biết Hứa Ngạn Văn không yêu cô, giỏi lắm thì coi cô như em gái trong nhà, hai người từ lúc kết hôn đến giờ mỗi người một giang sơn, lấy cái gì mà nói chuyện sinh con đẻ cái nhân giống nhân loại?????

Đương nhiên là không thể!

Cho nên về sau mỗi lần Hứa lão gia gọi hai người về nhà cũ, Hứa Ngạn Văn đều kiếm cớ bận bịu xin vắng, chỉ có mình cô về. Đợi đến khi Tiết Giai Duyệt không có mặt, Hứa Ngạn Văn mới tới thăm Hứa lão gia, tránh để ông trước mặt cô hỏi hắn khi nào mới tính sinh con.

Nghĩ thông suốt, Tiết Giai Duyệt đối với việc Hứa Ngạn Văn khó xử tỏ ra là đã hiểu, lại còn rất thông cảm với hắn. Hắn bị Hứa lão gia bức bách hẳn cũng rất khổ, nếu như bắt cô cùng một người bản thân không có tình cảm gì sinh con, cô cũng tuyệt đối nói không.

Cũng may Hứa Ngạn Văn không muốn cùng cô trở về nhà cũ, mà hắn cũng tìm cớ bận rộn công việc, điều này không chỉ là quan tâm đến tâm trạng của cô, mà còn giữ lại mặt mũi cho Tiết Giai Duyệt.

Nếu là đổi lại là nguyên chủ, đảm bảo sẽ cùng hắn cãi cự một trận ầm ĩ, sau đó lại chạy về nhà cũ để mách lẻo.

Chẳng qua cô đây lại không phải loại không biết tốt xấu, nếu Hứa Ngạn Văn không tình nguyện cùng cô trở về, cô cũng sẽ không ép buộc hắn, tự mình về cho khỏe.

Khó trách vừa rồi Hứa Ngạn Văn vừa nghe đến nói muốn về nhà cũ liền đổi sắc mặt, chạy như bay về phòng, đây là sợ cô lôi kéo hắn cùng về sao?

Ha hả... Tiết Giai Duyệt nghĩ thầm, cô không có nhàm chán như vậy!

Tiết Giai Duyệt đi đến phòng ngủ của Hứa Ngạn Văn gõ cửa, dùng mười phần bình thản nói:

"Ngày mai em sẽ tự qua chỗ ông, nếu anh có việc bận thì cứ xử lý đi, em sẽ nói rõ với ông giúp anh."

Bên trong không có phản ứng đáp lại, cũng không biết Hứa Ngạn Văn có nghe thấy không.

Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ, cô không muốn hắn hiểu lầm ý của mình, lại tiếp tục giải thích

"Em nói nghiêm túc, anh đừng lo lắng. Anh có việc bận thì cứ giải quyết đi, em sẽ giải thích tử tế với ông, đảm bảo ông sẽ không trách anh đâu."

Cô nói một hơi, bên trong phòng vẫn không ai đáp lại. Tiết Giai Duyệt cắn cắn môi, nghĩ đến Hứa Ngạn Văn chắc sẽ không trả lời đâu. Nghĩ xong liền chúc ngủ ngon hắn, quay mông về phía phòng mình. Đột nhiên cửa phòng mở ra, Hứa Ngạn Văn thò mặt ra, gọi một tiếng, "Giai Duyệt."

Tiết Giai Duyệt dừng lại, quay đầu nhìn hắn, "Hả?"

Hứa Ngạn Văn nhìn cô 10 phần bình tĩnh cảm thấy không quen. Trước kia nếu hắn không cùng cô trở về, đảm bảo cô sẽ 1 nháo 2 khóc loạn 3 trách móc.

"Em... Ngày mai em cùng ông trò chuyện nhiều một chút. Thân thể của ông không tốt, em nhớ giúp anh chăm sóc ông, căn dặn ông uống thuốc đúng giờ." Hứa Ngạn Văn nhìn Tiết Giai Duyệt.

Tiết Giai Duyệt gật đầu, làm ra vẻ ok con dê be be, "Không vấn đề gì, ông đối tốt với em như vậy, em cũng coi ông như là ông nội của mình mà chăm sóc."

Hứa Ngạn Văn cau mày một cái, làm sao hắn nghe lời Tiết Giai Duyệt vừa nói lại cảm thấy như cô đang vội vội vàng vàng phủi sạch quan hệ giữa bọn họ. Có điều nghe xong lại không mấy dễ chịu, đổi lại còn thấy hơi bực dọc.

Tiết Giai Duyệt không biết Hứa Ngạn Văn đang rối nùi, cô phẩy phẩy tay, thuận miệng: "Muộn rồi, em ngủ đây, ngủ ngon."

Hứa Ngạn Văn không nhúc nhích, nhìn Tiết Giai Duyệt đi vào phòng rồi lại quay đầu nhìn hắn, vẫy vẫy tay còn nói chúc ngủ ngon.

Cho đến khi nghe tiếng đóng sập cửa, Hứa Ngạn Văn mới khôi phục tinh thần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp