Lúc trở lại, Tiết Giai Duyệt liếc nhìn thấy chiếc tủ nơi cô để túi xách đã bị mở ra, và chiếc túi không được đặt ở vị trí ban đầu, rõ ràng là nó đã bị ai đó đụng chạm.

Cô vội mở túi ra kiểm tra thì phát hiện mình đã bị mất một chiếc vòng tay C, sắc mặt liền trở nên không tốt.

"Duyệt Duyệt, có chuyện gì vậy?" Ông nội Hứa quan tâm hỏi khi thấy sắc mặt của Tiết Giai Duyệt thay đổi.

Tiết Giai Duyệt cau mày và nói: "Một chiếc vòng tay cháu để trong túi bị mất. Đó là quà sinh nhật lần thứ hai mươi mà Hứa Ngạn Văn đã tặng cho cháu."

Khi ông nội Hứa nghe thấy điều này, ông vội vàng gọi những người hầu trong gia đình để hỏi xem ai đã chạm vào túi của Tiết Giai Duyệt.

Quản gia đáp: "Tôi thấy thiếu gia vừa mới mở tủ."

"Thằng khốn đó, mau bắt nó về đi!" Ông nội Hứa tức giận nói.

Tiết Giai Duyệt cũng rất tức giận, để tránh Hứa Ngạn Lâm phá hư, cô đã cố ý giấu chiếc túi của mình vào một chiếc tủ trong góc, che chắn nó bằng những thứ khác bên ngoài, nếu không có ý định tìm kiếm, chắc chắn sẽ không dễ để phát hiện ra nó. Hứa Ngạn Lâm rõ ràng là quyết tâm trộm đồ của cô.

Hứa Ngạn Lâm được tìm thấy ngay sau đó.

"Hứa Ngạn Lâm, trả lại vòng tay cho chị." Tiết Giai Duyệt nghiêm mặt nói.

Hứa Ngạn Lâm từ chối trả lại, nói với một nụ cười tinh nghịch, "Đó chỉ là một chiếc vòng tay bị hỏng, tôi đã ném nó rồi."

Bàn tay buông thõng bên người của Tiết Giai Duyệt siết chặt, ước gì cô có thể tiến lên và tát Hứa Ngạn Lâm hai cái.

Thảo nào trong cốt truyện của nguyên tác, chủ nhân ban đầu của cơ thể này nhất quyết yêu cầu Hứa Ngạn Lâm trả lại đồ cho cô ấy. Việc Hứa Ngạn Lâm làm quả thật rất quá đáng. Chiếc vòng tay đó rất quan trọng với cô ấy. Không phải cô ấy không có chiếc vòng tay nào tốt hơn, nhưng chiếc vòng tay đó có ý nghĩa rất đặc biệt, cô ấy tức giận đến cực độ nên mới đánh nhau với cậu nhưng cuối cùng liên lụy đến ông nội Hứa, làm ông bị thương.

Lúc này, Tiết Giai Duyệt thực sự muốn đánh chết Hứa Ngạn Lâm.

"Chị cảnh cáo em, Hứa Ngạn Lâm, lấy chiếc vòng tay ra và trả lại cho chị càng sớm càng tốt, nếu không chị sẽ nói với anh Hứa để cho chồng chị xử em!" Tiết Giai Duyệt đưa Hứa Ngạn Văn ra, anh là người Hứa Ngạn Lâm sợ nhất, cô cố đe dọa để cậu ngoan ngoãn giao chiếc vòng tay ra.

Ai ngờ, Hứa Ngạn Lâm một chút cũng không sợ cô, ngược lại cười nói: "Anh trai căn bản không muốn gả cho cô, cô cũng không có gì đặc biệt, cô kêu anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không giúp cô!"

"Hứa Ngạn Lâm!"

Lời nói của Hứa Ngạn Lâm ngày càng trở nên quá đáng, ngay cả ông nội Hứa cũng không thể chịu đựng được nữa, ông giận dữ hét lên với vẻ mặt thâm trầm, đồng thời giơ cây gậy chống đầu rồng trên tay đánh Hứa Ngạn Lâm.

Thấy tình thế không ổn, Hứa Ngạn Lâm quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa la lớn: "Cháu không nói sai, nếu không ông kêu cô ta gọi điện thoại thử xem, ông cảm thấy anh trai sẽ giúp cô ta sao?"

"Người đâu, đem nó bắt lại cho tôi, nhốt nó vào trong phòng làm việc ngẫm nghĩ lại!" Ông Hứa tuổi đã cao, tay chân giả yếu, không đuổi kịp Hứa Ngạn Lâm nên kêu vệ sĩ đến bắt với khuôn mặt đen sầm.

Hứa Ngạn Lâm chạy nhanh đến đâu cũng không bằng vệ sĩ, còn chưa chạy ra khỏi nhà đã bị vệ sĩ bắt được, kéo cậu vào thư phòng của ông nội Hứa một cách nhục nhã.

Ông Hứa thực sự rất nghiêm khắc với Hứa Ngạn Lâm, nhưng tên khốn này không sợ ông ấy chút nào, người duy nhất cậu ta sợ là Hứa Ngạn Văn.

"Duyệt Duyệt, cháu gọi điện thoại cho Ngạn Văn, bảo nó mau quay lại và dẹp thắng nhóc Hứa Ngạn Lâm đó đi!" Ông Hứa thực sự rất giận Hứa Ngạn Lâm, cậu thật quá hư đốn.

"Ông nội đừng nóng giận, cẩn thận huyết áp cao." Tiết Giai Duyệt sợ ông Hứa nổi giận nên vội vàng kêu quản gia mang thuốc cho ông Hứa.

Ông Hứa thấy Tiết Giai Duyệt không có ý định gọi cho Hứa Ngạn Văn, lập tức nói: "Cháu không gọi thì ta gọi, ta không tin nó sẽ không đến."

"Ông nội..." Tiết Giai Duyệt vội vàng ngăn ông nội Hứa lại, hơi mím môi nói: "Để cháu gọi."

Dưới cái nhìn của ông nội Hứa, Tiết Giai Duyệt không còn cách nào khác ngoài việc lấy điện thoại di động ra và gọi cho Hứa Ngạn Văn.

Thành thật mà nói, trong lòng cô rất băn khoăn, cô lo lắng rằng Hứa Ngạn Văn sẽ không giúp cô như Hứa Ngạn Lâm đã nói.

...

Thư ký Lâm Đạt gõ cửa văn phòng của Hứa Ngạn Văn với một tách cà phê trên tay.

Hứa Ngạn Văn đang đọc tài liệu, anh không ngẩng đầu lên, cất tiếng gọi vào.

Lâm Đạt nhẹ nhàng vặn nắm đấm cửa đi vào, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước bàn của Hứa Ngạn Văn, nhẹ nhàng nói: "Anh Hứa, đây là cà phê anh muốn."

Hứa Ngạn Văn tùy ý lật một trang tài liệu và nói: "Để nó sang một bên đi."

Lâm Đạt làm theo lời anh, đặt cà phê lên bàn, ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt tuấn tú của Hứa Ngạn Văn, cô không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó Hứa Ngạn Văn đến trường nộp báo cáo, cô đã lịch sự tiếp đãi anh và đã yêu Hứa Ngạn Văn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh là một người đàn ông đẹp trai và tài giỏi, cô thích một người đàn ông như vậy nên lúc đó cô đã thầm hạ quyết tâm, nhất định phải xin vào làm việc bên cạnh anh.

Bây giờ mong muốn của cô cuối cùng đã trở thành sự thật.

Thật tốt khi bây giờ cô có thể ở ngay bên cạnh, cùng làm việc với anh, thật sự quá tốt.

Hứa Ngạn Văn cảm giác bên cạnh vẫn còn có người, vì vậy ngước mắt nhìn sang, mặt không chút thay đổi hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Lâm Đạt vội vàng nở nụ cười tươi, "Tối nay có tiệc rượu..."

Lâm Đạt còn chưa nói xong, điện thoại di động trên bàn của Hứa Ngạn Văn vang lên, anh quay đầu cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy cái tên nhảy lên màn hình điện thoại di động, anh vẫy tay với Lâm Đạt nói: "Cô ra ngoài trước đi, tôi đã mời Phó chủ tịch Vương tham dự tiệc buổi tối, tôi còn có việc khác phải làm."

Lâm Đạt rời mắt khỏi màn hình điện thoại của Hứa Ngạn Văn, ủ rũ lùi ra ngoài.

Ra khỏi văn phòng, Lâm Đạt nghĩ đến những tin đồn Hứa Ngạn Văn và vợ anh ta có quan hệ không tốt, sâu thẳm trong thâm tâm cô cảm thấy bất bình thay cho Hứa Ngạn Văn. Anh ưu tú như thế, rõ ràng xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn, tại sao anh lại cưới một người vợ khô cứng như vậy? Nếu là cô, cô nhất định sẽ có thể chăm sóc anh thật tốt.

Trong phòng làm việc, Hứa Ngạn Văn nhận được điện thoại của Tiết Giai Duyệt.

"Hứa Ngạn Văn, chiếc vòng tay anh mua cho em đã bị Tiểu Lâm vứt đi, ông nội đang rất tức giận."

Hứa Ngạn Văn biết tính tình Hứa Ngạn Lâm rất ương bướng, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? "

Tiết Giai Duyệt tóm tắt kể lại choi Hứa Ngạn Văn những chuyện Hứa Ngạn Lâm đã làm.

"Ông nội rất tức giận, đang nhốt nó ở trong thư phòng."

"Bây giờ em chăm sóc cho ông nội, anh lập tức trở về." Hứa Ngạn Văn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua bàn thư ký, Hứa Ngạn Văn lại đụng phải Lâm Đạt, trên tay cô đang ôm mấy văn kiện như thể sắp ra ngoài.

"Hứa tổng." Lâm Đạt ngọt ngào gọi anh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của anh.

Hứa Ngạn Văn nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Có việc gì? "

"Anh phải ra ngoài sao? Em phải đi Hải Đạt để gửi tài liệu, anh có thể cho em đi nhờ xe được không?" Lâm Đạt thầm nghĩ, trên đường về nhà thể nào Hứa tổng cũng đi ngang qua Hải Đạt, thuận tiện cho cô ta đi nhờ xe.

Thật không may, Lâm Đạt đã suy nghĩ rất tốt, nhưng nó không như mong muốn của cô ta.

Chỉ nghe thấy Hứa Ngạn Văn thản nhiên nói: "Tôi không đi ngang qua Hải Đạt, cô muốn đi sang đấy đưa văn kiện có thể gọi tài xế của công ty đưa cô đi. "

Lâm Đạt cứng ngắc, khó khăn nở nụ cười, "Thì ra Hứa tổng không đi qua Hải Đạt..."

Hứa Ngạn Văn lái thẳng xe về nhà cũ.

Tiết Giai Duyệt vẫn luôn ở bên cạnh Hứa lão gia tử, lại nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt mới dỗ được tâm tình ông nội Hứa tốt hơn một chút.

Lúc Hứa Ngạn Văn vào phòng, liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt đang cùng Hứa lão gia tử chơi cờ vua, thực lực hai bên ngang nhau, chém giết đến khó phân thắng bại.

"Ông nội." Hứa Ngạn Văn đi qua kêu một tiếng.

Hứa lão gia tử liếc nhìn anh một cái, giận dữ ném con cờ trong tay hướng về phía Hứa Ngạn Văn trách cứ: "Anh còn biết đường trở về? Có phải tôi không gọi cho anh, anh liền không quan tâm đến ông già này sao? Cũng mặc kệ vợ anh có bị bắt nạt hay không? "

Hứa Ngạn Văn dừng một chút nói: "Không có chuyện đấy đâu ạ. "

Hứa lão gia bất mãn trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng anh nghĩ cái gì tôi rất rõ ràng. "

Hứa Ngạn Văn không nói nên lời.

Tiết Giai Duyệt vụng trộm nhìn anh một cái, cảm thấy anh cũng có chút đáng thương, rõ ràng là cô gọi điện thoại bảo anh trở về, anh còn chưa làm gì cả, đã bị ông nội Hứa mắng một trận, đúng là họa vô đơn chí.

Nhận thấy được ánh mắt đáng thương của Tiết Giai Duyệt nhìn anh, Hứa Ngạn Văn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Lại thấy vẻ mặt của cô, bình tĩnh đến mức kỳ lạ, không hề lôi kéo anh kể khổ hay oán giận như trước kia, cũng không có ý muốn kiện cáo, quả thực tựa như biến thành một người khác.

Hứa Ngạn Văn thu hồi suy nghĩ, hỏi: "Hứa Ngạn Lâm đâu? "

Hứa lão gia tử nghiêm mặt chỉ vào thư phòng trên lầu, "Tên tiểu tử thối Hứa Ngạn Lâm kia còn đang quỳ trong thư phòng, anh lên dạy dỗ thằng nhóc đó đi, không biết lớn nhỏ, vô pháp vô thiên, Duyệt Duyệt là chị dâu của nó mà nó còn dám mở miệng chửi Duyệt Duyệt, đúng là không dạy dỗ không được!"

Hứa Ngạn Văn rũ mắt nói: "Cháu biết rồi. "

Anh biết ông nội nói những lời này, rõ ràng là đang mắng Hứa Ngạn Lâm, trên thực tế cũng chính là mắng anh. Chỉ vì anh làm không đủ tốt, Hứa Ngạn Lâm mới dám đối với Tiết Giai Duyệt không biết lớn nhỏ.

Hứa lão gia tử không vui hừ một tiếng.

"Cháu lên xem nó một chút." Hứa Ngạn Văn nói một tiếng, xoay người đi lên lầu.

Hứa Ngạn Lâm không cam tâm tình nguyện quỳ gối trong thư phòng của Hứa lão gia tử, nếu không phải bên cạnh còn có một vệ sĩ cao lớn ở đây canh giữ, cậu nhất định sẽ chạy trốn.

Hừ, Tiết Giai Duyệt, nữ nhân xấu xa kia, khó trách anh trai không thích cô ta! Đợi đến khi cậu đi ra ngoài, nhất định làm cho cô đẹp mặt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play