[Zhihu] SAU KHI SƯ TÔN CỨU TA…

Chương 2


1 tháng


6.

Á? Ta kinh ngạc!

Ta bị ngài ấy ôm chặt trong lòng, não hoa của ta không đủ để suy nghĩ nữa rồi.

“Nàng ta làm sao lại là……….nhưng ta nhớ, rõ ràng ta mới là…………..” đóa hoa sao băng cuối cùng.

Lời ta chưa nói hết đã bị môi của Duẫn Dạ chặn lại những gì chưa kịp nói ra miệng.

Vào lúc ta giật mình ngẩn ngơ, Duẫn Dạ lùi lại một chút nhưng hơi thở dịu dàng như nước của ngài ấy vẫn như cũ phảng phất trên khuôn mặt ta.

Mặt mày của ngài ấy rất thâm trầm như thể chưa rất nhiều tâm sự, có một số chuyện mà ta không biết.

“Nhiễm Nhiễm, nhớ kỹ, nàng ấy mới là đóa hoa sao băng cuối cùng của thế gian.”

Ta sững sờ chớp mắt, suy nghĩ rối loạn.

Ta biết vô cùng rõ, bộ tộc hoa sao băng chúng ta chỉ còn một đóa duy nhất là ta!

Cho nên, Duẫn Dạ đào từ đâu ra đóa hoa đó thế?

Duẫn Dạ làm như vậy là có ý gì?

Ngài ấy vuốt ve mái tóc dài của ta:

“Ngoan, ta sẽ không hại nàng.”

Ngài ấy dỗ dành ta như dỗ dành một đứa trẻ:

“Trước kia chẳng phải nàng nói muốn đi ra ngoài chơi sao, ta đưa nàng xuống trần gian chơi, có được không?”

Ta lấy lại tinh thần, bất mãn trong lòng phần nào vơi bớt, sau đó dần thay thế bằng sự vui sướng.

“Thật sự có thể xuống trần gian à?”

Ngoại trừ nơi ta sống cùng tộc hoa khi còn là nguyên hình, ta đã ở trên đảo tiên này mấy trăm năm rồi.

Sống nhiều năm như thế, ta chỉ từng gặp những người đánh nhau máu chảy đầu rơi để đoạt được hoa sao băng, gặp Duẫn Dạ và người đẹp kia, còn lại những người khác ta chưa được thấy bao giờ.

Ta cũng muốn đi xem khói lửa nhân gian trông thế nào.

7,

Duẫn Dạ đưa ta xuống trần gian, có điều ngài ấy và ta đã có thỏa thuận.

“Thứ nhất, không nhìn những người đàn ông khác quá lâu; thứ hai, không được tiếp xúc với những người đàn ông khác; thứ ba, khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tuân thủ điều thứ nhất và điều thứ hai.”

Loại thỏa thuận gì mà ức hiếp hoa đến vậy?

Thế nhưng ta vẫn đồng ý thỏa thuận.

Ta cùng Duẫn Dạ xuống trần gian, ta thiết nghĩ gọi ngài ấy là “sư tôn” thì không tốt lắm nên muốn sửa xưng hô:

“Sư tôn, ngài lớn hơn ta mấy ngàn tuổi, hay ta gọi ngài là thúc…….”

Ta vốn định tôn trọng gọi ngài ấy một tiếng thúc thúc nhưng lại bị Duẫn Dạ trừng mắt một cái.

Nghiêm trọng hơn là, ngài ấy bất mãn cù vào chỗ nhột của ta.

Ngài ấy biết rõ mỗi một chỗ gây nhột trên người ta.

Dưới áp lực của ngài ấy, tôi chỉ có thể cầu xin tha thứ:

“Thế thôi gọi ngài là ca ca đi, như thế gần gũi hơn!”

Ca ca thì ca ca, ngài ấy cũng chỉ hơn ta có mấy ngàn tuổi thôi ấy mà.

Lúc này Duẫn Dạ mới gật đầu vừa lòng.

Sau khi chúng ta xuống khỏi xe ngựa thì gặp một chàng thư sinh.

Thư sinh đang bán tranh của hắn, có lẽ là vì chẳng ai nhòm ngó nên hắn có chút buồn bã ảm đạm.

Ta nhìn nhân vật chính trong bức tranh của hắn, thật trùng hợp, ấy vậy mà là loài hoa sao băng bọn ta.

“Ca ca, mau xem kìa……”

Ta kéo góc áo của Duẫn Dạ.

Nơi cư trú của hoa sao băng bọn ta không phải núi tiên hay biển ma, mà là cửu thiên huyền địa.

Cửu thiên huyền địa tách biệt với tam giới người, tiên, ma, một nơi đơn lập, loài người không thể vào.

Làm cách nào mà hắn thấy được hoa sao băng, hơn nữa còn vẽ được ra?

Ta lại càng nhớ về mọi chuyện xưa, chẳng biết từ khi nào loài hoa sao băng bọn ta bị buộc phải hiện thân, những đóa hoa khác số khổ, bị nuốt vào bụng, kết thúc một đời hoa.

Vậy chuyện bọn ta buộc phải hiện thân có phải một âm mưu do kẻ khác giật dây hay không?

Ta nhìn chằm chằm thật lâu, vị thư sinh kia cũng liếc thấy ta rồi.

Tầm mắt của hắn chạm phải ánh nhìn của ta, vành tai ửng hơi ửng đỏ.

Hắn gãi gãi đầu đi về phía ta:

“Cô, cô nương.”

Duẫn Dạ đã nhíu mày từ lâu, kéo ta ra sau lưng, có vẻ không vui.

Thư sinh nhìn thấy Duẫn Dạ để ý đến ta như thế:

“Ta thấy cô nương hình như đang xem bức tranh của ta, bởi vậy mới……. tại hạ mạo phạm rồi.”

Duẫn Dạ lạnh lùng cười, lại lạnh lùng kéo ta rời đi.

Nhưng ta vẫn còn đang suy nghĩ về bức tranh kia:

“Ta……”

Ngón tay của Duẫn Dạ đặt lên môi của ta:

“Người thường không thể đặt chân vào Cửu Thiên Huyền Địa, hắn có thể vẽ ra hoa sao băng, tất nhiên là có người chỉ điểm. Nhiễm Nhiễm, trên thế gian này, ngoại trừ ta, nàng nhất định đều phải cẩn thận với bất cứ kẻ nào khác.”

8,

Duẫn Dạ thuyết phục được ta.

Tuy rằng ta là một đóa hoa, nhưng ta không ngốc.

Bởi vì truyền thuyết về hoa sao băng, số người thèm muốn bọn ta quả thực là không nhỏ.

Ta không thể tự mạo hiểm chính mình được.

Ta kéo cánh tay của Duẫn Dạ, đi nhanh hơn một chút:

“Cũng không biết có người nào chú ý tới chúng ta không, mau chạy thôi, đừng để bị theo dõi.”

Ta nắm lấy tay Duẫn Dạ, may may không chú ý tới khóe miệng của ngài ấy giờ phút này vừa muốn điên cuồng nhếch nhưng lại cố ra vẻ lạnh lùng, dè dặt.

Chơi với Duẫn Dạ hết một ngày, ngài ấy đưa ta đến quán trọ.

Lúc chủ tiệm hỏi bọn ta cần mấy phòng, ngài ấy đáp:

“Một phòng.”

Sau đó, dưới ánh mắt đánh giá của chủ tiệm, ngài cong môi, phá lệ thêm một câu:

“Chúng ta là vợ chồng.”

???

Ngài thật đúng là cái gì cũng nói được.

Một phòng thì một phòng, để ngài ấy làm gối đầu cũng không tệ.

Chủ tiệm nhìn bọn ta, muốn nói lại thôi.

Ta nhìn ra được, ánh mắt ấy đang hoài nghi có phải Duẫn Dạ bắt cóc ta hay không.

Ta thì không nghĩ nhiều, phấn khích kéo Duẫn Dạ đi về hướng phòng.

Nhưng sự thật chứng minh, vẫn là ta nghĩ nhiều rồi.

Ta nghe thấy chủ quán hình như đang tiếc nuối nói một câu:

“Một cô nương tốt sao lại bị biến thành kẻ ngốc thế kia? May mà người đàn ông của cô ấy không bỏ rơi cô ấy, nếu không thì khổ rồi.”

?

Này không giống với dự đoán của ta.

Hóa ra, ánh mắt kia chỉ đang cảm thấy Duẫn Dạ rất đáng thương mà thôi.

Thật là làm hoa đau lòng.

Thế nên ta lại lẩm bẩm vài câu:

“Ông mới ngốc, cả nhà ông đều ngốc!”

Ta tức giận đến mức tự bứt lấy một chiếc lá của mình xuống.

Hả?

Sao đầu của ta lại mọc ra lá cây thế này?

9.

Ta lại tự kỷ rồi.

Duẫn Dạ đi vòng quanh ta vài vòng, cũng vô cùng hoang mang nhìn chiếc lá mọc lên từ đầu ta.

Hết cách, bọn ta chỉ có thể kết thúc chuyến dạo chơi dưới trần gian như thế.

Mới rạng sáng hôm sau, bọn ta đã trở lại đảo tiên.

Chỉ là lần này sau khi trở về, Duẫn Dạ cũng không giấu ta lại nữa.

Ta có thể đến bất cứ nơi nào trên đảo tiên, cũng có thể trò chuyện cùng những người khác trên đảo.

Tất cả những sự thay đổi này đều bắt đầu từ khi cô nương xinh đẹp kia đến.

Ta ngày càng tò mò về nàng ấy.

Một ngày nọ, nhân lúc Duẫn Dạ không có ở đây, ta lén đi tìm ngươi đẹp kia.

Trong đôi mắt bình tĩnh của người đẹp xuất hiện một tia dao động ngay khoảnh khắc nhìn thấy ta.

“Cô tới rồi.”

Nàng ấy nhẹ nhàng nói, giọng nói cực kỳ dễ nghe.

Ta ngồi xếp bằng phía đối diện, mắt tròn xoe nhìn nàng ấy chằm chằm.

Nàng ấy chỉ cười:

“Có chuyện gì muốn nói cứ nói thẳng đi, đừng ngại.”

Ta chống cằm, rất thật thà hỏi:

“Có ai từng khen cô rất xinh đẹp chưa?”

Nàng ấy hơi sửng sốt, sau đó chua xót trả lời:

“Cô là người đầu tiên.”

Ta nói:

“Vậy là do bọn họ thật sự không biết thưởng thức và công nhận cái đẹp rồi.”

Khi được ta khen, khóe môi nàng ấy khẽ động, có một loại cảm xúc ta không thể gọi tên lặng yên tràn ra trong ánh mắt nàng.

“Cô không hề tò mò một tí nào vì sao ta lại tới đây ư?”

Đương nhiên ta tò chứ!

“Nhiễm Nhiễm, cô thật sự rất may mắn. Nói thật, ta rất hâm mộ cô.”

Đối diện với ánh mắt tràn ngập tò mò của ta, nàng chỉ thở dài một tiếng rồi để lại hai câu này.

10.

Ta còn chưa kịp truy hỏi đã bị Duẫn Dạ vội vàng trở về bắt lấy.

Ta cúi người định chạy trốn nhưng bị bàn tay to của ngài ấy lôi một phát, ôm vào trong lồng.

Lúc này, khuôn mặt điển trai của Duẫn Dạ tràn đầy sự vui mừng.

Ta không biết vì sao ngài ấy lại vui vẻ như thế, chọt chọt ngài ấy:

“Ngài làm sao vậy?”

Ngài ấy đưa ta về phòng, không nói gì thêm, chỉ đút máu cho ta.

Xưa giờ chưa từng hào phóng đến thế.

Tức nước vỡ bờ, chắc không phải là Duẫn Dạ định cho ta ăn no nê xong rồi “xử” ta luôn đấy chứ?

Ta vừa nuốt nước miếng, vừa khóc thút thít:

“Sư tôn, ta còn chưa muốn chết!”

Duẫn Dạ ôm ta ngồi lên đùi ngài:

“Nàng lại nghĩ linh tinh gì thế?”

Ngài chạm nhẹ lá cây trên đầu ta:

“Hiện tại nàng cần được bồi bổ đàng hoàng.”

Ta bán tín bán nghi, ăn uống no nê xong, thế nào mà ta lại cảm thấy lá cây trên đầu đong đưa.

Ta sợ tới mức từ trên người Duẫn Dạ bật dậy:

“Nó lại không chịu sự kiểm soát của ta!!!”

Duẫn Dạ trấn an ta sau khi vừa bị dọa hú hồn hú vía:

“ Nhiễm Nhiễm ngốc, đương nhiên nó không chịu sự kiểm soát của nàng rồi, bởi vì đây là con của chúng ta.”

Tam quan của hoa vỡ nát.

Ta lại có con với Duẫn Dạ?

Một đóa hoa và một vị thượng tiên?

Chuyện này nói ra, ai tin được.

Nhưng ta vẫn sờ phiến lá trên đầu, so với ngày hôm qua, nó có thêm một chút sức lực.

“Người ta mang thai ở trong bụng, vì sao ta lại ở trên đầu?”

Ta không khỏi thốt ra nghi vấn từ tận sâu trong lòng.

11.

Nghe được lời giải thích của Duẫn Dạ, cuối cùng ta cũng hiểu ra.

Thật ra con của chúng ta vẫn ở trong bụng ta, chẳng qua vì chịu ảnh hưởng từ cơ thể vốn có của ta, phiến lá của đóa hoa nhỏ sẽ mọc ra trên đầu ta.

Này cực kì giống một câu nói: thi thoảng bật ra nhảy nhót một tí, tìm chút cảm giác tồn tại.

Ta mang thai, dường như Duẫn Dạ một tấc cũng không rời.

Điều này làm cho cuộc sống vốn dĩ không thú vị của ta càng thêm nhàm chán.

Ngoại trừ mỗi ngày được bồi bổ kỹ càng, Duẫn Dạ còn đưa ta đi xem các đệ tử của ngài ấy tu luyện.

Nhưng những điều này không ảnh hưởng gì đến việc ta cảm thấy càng thêm nhàm chán.

Vì thế mỗi ngày ta lải nhải bên tai Duẫn Dạ rằng ta sắp “ngủm” rồi, ta muốn đến trần gian hít thở chút dương khí.

Duẫn Dạ bị ta quấy rầy đến mức không còn cách nào khác, đành phải đưa ta xuống trần gian lần nữa.

Nhóc hoa nhỏ có chút linh tính, biết cách tự ẩn náu rồi.

Lần này Duẫn Dạ cố tình tránh nơi lần trước bọn ta đến, đi xa hơn một chút.

Nhưng kể cả khi ngài ấy làm vậy vẫn không tránh được người thư sinh kia.

Đúng vậy, bọn ta lại gặp hắn.

Đương nhiên so với lần trước, năm tháng đã để lại trên mặt thư sinh những dấu vết đậm màu.

Một ngày trên đảo tiên, một năm dưới trần gian.

Hắn già rồi, bọn ta thì không.

Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra ta:

“Nhiều năm không gặp, cô nương vẫn trẻ trung, xinh đẹp động lòng người như thế.”

Duẫn Dạ vẫn đầy ác cảm với đàn ông xung quanh ta như trước:

“Bởi vì có ta ở đây, nàng ấy được bảo dưỡng tốt.”

Thư sinh ngước mắt, ý cười trong trẻo:

“Đúng là một đôi uyên ương.”

Rồi sau đó, thư sinh nhìn về hướng bọn ta đã đi xa, chậm rãi lôi ra bức tranh nhiều năm trước, thì thào:

“Hoa sao băng, ta nghĩ hẳn là ta đã tìm được rồi, nhưng bông hoa đẹp như thế, ta lại không nỡ hủy hoại.”

12.

Ta và Duẫn Dạ ở trần gian tự do tự tại năm tháng, cuối cùng bị đệ tử trên đảo tiên thúc giục trở về.

Các đệ tử nói, gần đây liên tiếp có người trà trộm vào đảo tiên, âm mưu do thám tiên cơ.

Trong lòng ta và Duẫn Dạ hiểu rõ, tất cả chúng đến đều nhắm vào đóa hoa là ta.

Nhưng tin tức hoa sao băng ở trên đảo tiên, là ai tiết lộ ra bên ngoài?

Lúc chúng ta trở lại đảo tiên, các đệ tử đã bắt được hai người.

Bọn chúng thú nhận, nói có được tin tức, đầu óc u mê nên mới nhằm vào những thứ không thuộc về mình.

Duẫn Dạ xử lý bọn chúng, cùng đó tăng cường đề phòng xung quanh đảo tiên, cuối cùng một mình đi tìm người đẹp kia.

Vốn dĩ ta định làm nũng đòi đi theo, nhưng sắc mặt Duẫn Dạ nghiêm túc, không đồng ý:

“Nhiễm Nhiễm, nàng trở về đợi ta, ta có chuyện phải thương lượng với nàng ta.”

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Duẫn Dạ với bộ dáng nghiêm túc và lo lắng đến vậy.

Ngài ấy có vẻ như đang sợ hãi điều gì đó.

Cũng là lần đầu tiên ta sinh ra chút muộn phiền, ta biết rõ Duẫn Dạ dung túng ta, tựa như nếu ta muốn sao trên trời, ngài ấy cũng sẽ nguyện ý hái xuống cho ta.

Nhưng hiện tại, ngài ấy nói, không được.

Ta rầu rĩ trở lại phòng, nhóc hoa nhỏ cảm nhận được cảm xúc của ta, lại chui ra khỏi đỉnh đầu ta, nó vươn lá, nhẹ nhàng chạm lên trán ta.

Ta sờ nó, trong lòng bỗng có cảm giác dịu dàng:

“May mà ta có con ở đây.”

Có nhóc hoa này chỉ là do ngoài ý muốn, nhưng ta nghĩ ngoại trừ Duẫn Dạ, nó là người thứ hai đối tốt với ta.

Nghĩ đến sự tốt đẹp của Duẫn Dạ, lòng ta nguôi giận đi không ít.

Ta nằm xuống giường, tình cờ xoay người một cái, ta phát hiện ra cuốn sổ tay của Duẫn Dạ.

Một quyển sổ…

Liên quan đến phương pháp nặn hồn.

13.

Lòng hiếu kỳ lôi kéo ta mở sổ tay.

Nhưng ta lại thất vọng, chữ viết bên trong tối nghĩa, khó hiểu, đóa hoa kiến thức hạn hẹp như ta đọc không hiểu gì.

Ta lẩm bẩm, trong đầu đã có một chút cân nhắc.

Ta không hiểu, không có nghĩa là Duẫn Dạ cũng không hiểu.

Ta không cạy được miệng sách, nhưng không có nghĩa là ta không cạy được miệng Duẫn Dạ.

Nhưng Duẫn Dạ không muốn nói, bởi thế ta còn cãi nhau với ngài ấy một trận nhưng trong chớp mắt, ta lại cảm thấy là ta không tốt, quá nóng nảy.

Lúc đang định đi tìm Duẫn Dạ thì ngài ấy bưng đến món ta thích nhất.

“Nhiễm Nhiễm, ta tới nhận sai với nàng.”

Ta làm gì còn giận ngài ấy đâu nhưng vẫn ra vẻ trầm mặc:

“Sai ở đâu?”

Duẫn Dạ mấp máy môi, định trả lời.

Ta đã cầm lên uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó khoát tay:

“Thôi bỏ đi, ta không tò mò gì nữa rồi.”

Ta cũng không hẳn là không tò mò, chỉ là ta tin tưởng, Duẫn Dạ sẽ không làm tổn thương ta.

14.

Duẫn Dạ ngày càng bận rộn, mắt thường cũng có thể nhìn ra sự tiều tụy.

Vì thế, nhân lúc ngài ấy nghỉ ngơi, lén truyền cho ngài ấy một chút sức mạnh của hoa sao băng.

Ngài ấy đi sớm về trễ, sau rồi cả mấy ngày cũng không thấy tăm hơi.

Khó khăn lắm mới đợi được Duẫn Dạ trở về, chỉ thấy vẻ mặt của ngài ấy vội vàng như thể đã xảy ra chuyện lớn nào đó.

Ta còn không kịp hỏi, ngài ấy liền kéo tay ta, bảo vệ ta trong kết giới:

“Nhiễm Nhiễm, nàng ở đây chờ ta trở về, được không?”

“Được, nhưng ngài cần đi làm chuyện gì vậy? Vì sao không thể đưa ta đi cùng?”

Trực giác nói cho ta biết, lần này Duẫn Dạ sẽ đi rất lâu.

Sự lo lắng trong mắt ngài là thứ ta chưa từng gặp thấy trước đây.

Nỗi bất an trong lòng khiến ta giữ chặt lấy ngài ấy, nhưng thấy ánh mắt kiên định ấy, ta bĩu môi:

“Ngài nhất định phải trở về tìm ta, không được gạt ta!”

“Được, ta đồng ý với nàng.”

Duẫn Dạ ôm chặt ta vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ ta một lát, sau đó bước chân vội vàng rời đi.

Ta bị Duẫn Dạ bỏ lại trong kết giới không thể đi, nghe tiếng động lớn ở bên ngoài, trong lòng ta rối ren, không biết bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.

Cứ luôn cảm thấy, có điều gì đó vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Trong sự lo lắng đề phòng ta đợi cả mấy canh giờ…….. đảo tiên sụp đổ.

Bên ngoài đang đánh nhau? Kịch liệt đến mức độ như vậy?

Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, điều ta nghĩ tới là Duẫn Dạ đâu?

Ngài ấy có an toàn không?

Đảo tiên sụp đổ nhưng kết giới mà Duẫn Dạ tạo ra cho ta vẫn vững chắc như cũ, không thể bị phá vỡ.

Ta được tiên lực ẩn giấu dưới kết giới đưa đến một nơi an toàn hơn, nhưng nơi này không có Duẫn Dạ.

Mọi thứ ở đây đều đã được chuẩn bị đầy đủ, như thể Duẫn Dạ đã sắp xếp từ lâu.

Ta không phải lo việc ăn uống, nhưng một ngày nọ, ta vô tình làm vỡ chiếc gương đồng, khi ta nhặt những mảnh vỡ lên thì vô tình bị đứt tay.

Máu chảy dọc theo gương đồng, những mảnh kính vỡ phản chiếu nhan sắc của ta.

Giống người đẹp kia y như đúc.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play