[Zhihu] SAU KHI SƯ TÔN CỨU TA…

Chương 1


1 tháng


1.

Ta là đóa hoa sao băng cuối cùng của thế gian, theo truyền thuyết, kẻ nào ăn được ta, pháp lực sẽ tăng mạnh, phi thăng ngay lập tức.

Chẳng khác gì một kiểu gian lận.

Lúc diễn ra đại chiến tiên ma, một đóa hoa nhỏ bé như ta rúc xuống mặt đất run lẩy bẩy, lúc sau có kẻ nhổ cả gốc cả rễ của ta lên, há cái miệng đầy máu tươi định nuốt chửng ta.

Ta sợ tới mức hoa lá đều co rúm cả.

Lúc này, lại có người giật ta lại, sau đó dùng ngón tay thon dài phủi nhẹ những hạt bụi dính trên cánh hoa của ta.

Ta vẫn run rẩy, lo sợ vừa mới ra khỏi hang sói lại chui vào miệng hổ.

Nhưng hình ảnh lường trước không xuất hiện, ta chỉ được ngài ấy ôm vào trong lòng rồi bay lên trời.

Nhận thấy đã thoát khỏi nguy hiểm, ta lại vươn ra.

“Thật vô tích sự.”

Giọng nói lạnh nhạt mang chút ý cười của người đó vang lên.

Hoa ta nổi giận rồi, cánh hoa chuyển sang đỏ thể hiện sự tức giận của ta.

Nhưng sau khi người này nhận ra được sự biến hóa ấy, nhẹ nhàng dùng tay vân vê cánh hoa của ta!

Thật có hơi ngoài ý muốn:

“Còn có thể đổi màu? Thú vị đấy.”

Nói xong, lại âu yếm vuốt ve ta.

Mẹ kiếp, ngươi có biết là ngươi đang sờ chỗ nào không đấy?

Nhột!

Người này sau chính là sư tôn của ta, Duẫn Dạ.

Duẫn Dạ đưa ta trở về đảo tiên, sắp xếp cho ta một dinh thự đón nắng mặt trời, mỗi ngày có thể thưởng thức những giọt sương sớm mới nhất.

Ngoại trừ sương sớm, chất dinh dưỡng quan trọng nhất của ta là máu từ đầu ngón tay ngài ấy.

Nói đến cũng lạ, máu của Duẫn Dạ hoàn toàn không có mùi tanh, sau khi tẩm bổ cho đóa hoa nhỏ mảnh mai yếu ớt như ta, ta nở hoa càng lúc càng xinh đẹp.

Sau đó, trong vòng ba trăm năm, ta tu thành hình người.

Ngày ta hóa thành hình người ấy, Duẫn Dạ ngẩn ngơ.

Hai hàng máu đỏ tươi chảy từ lỗ mũi ngài ấy ra không ngừng.

“Máu, thơm quá…………”

Ta bổ nhào về phía ngài ấy, cả người bám dính thân thể ngài ấy, dứt cũng không dứt ra được.

Duẫn Dạ sợ tới mức vung tay lên, toàn bộ cửa sổ đều được đóng kín.

Còn ngài ấy thì bịt mắt nhưng vẫn để lại một khe hở nhỏ, kéo ta xuống khỏi người ngài ấy, đồng thời ném một bộ quần áo qua:

“Mặc vào đi… rồi nói!”

Ta nhìn ngài ấy, chớp chớp mắt.

“Mặc kiểu gì?”

Duẫn Dạ câm nín, sau đó nhắm mắt khoác quần áo lên cho ta.

Ta cũng không biết ngài ấy mặc kiểu gì lại không có lấy một sai sót, cơ mà cũng không ảnh hưởng gì đến ta.

Ta liếm môi, ôm lấy cánh tay của Duẫn Dạ, cắn một cái.

Hương vị thơm ngọt từ máu của ngài ấy tràn ngập trong miệng ta.

Duẫn Dạ khe khẽ rít một tiếng qua kẽ răng, nuông chiều ta, còn xoa đầu:

“Ngoan, đồng ý một chuyện với sư tôn thì sau này ngày nào ta cũng cho ngươi ăn, có được không?”

Ta ngước mắt lên, vô cùng kích động gật đầu.

Ai có thể từ chối nổi đồ ăn ngon hấp dẫn thế này cơ chứ?

2.

Nhưng ta không ngờ chuyện mà sư tôn bảo lại kỳ lạ như thế.

Ta chọc chọc khuôn mặt gần trong gang tấc của ngài ấy:

“Sư tôn, ngài tới gần ta như vậy làm gì?”

Ta bị ngài nhìn chăm chú đến đỏ cả mặt, cảm thấy không quen nên cau mày, cố đẩy ngài ấy ra.

Nhưng Duẫn Dạ dịu dàng nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn:

“Nhiễm Nhiễm, kiên nhẫn một chút nữa.”

Nhiễm Nhiễm là tên gọi Duẫn Dạ đặt cho ta, ngài ấy nói bây giờ ta đã là người, nên có tên riêng của mình.

Ta cũng không biết buổi tối ngày hôm đó đã trôi qua như thế nào, chỉ biết rằng từ lúc ấy trở đi, ánh mắt sư tôn nhìn ta mỗi ngày đều tràn đầy ý vị, hơn nữa cứ luôn như thế mới được.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là, ta lại cảm nhận được làn da của mình càng ngày càng trở nên trong suốt, bên dưới lớp da trắng như trong suốt lộ ra màu đỏ.

Ta bị Duẫn Dạ giấu đi, giống như một bông hoa được nâng niu trong nhà kính.

Ta thỉnh cầu Duẫn Dạ:

“Ta muốn ra ngoài chơi.”

Duẫn Dạ khẽ nựng mặt ta:

“Nhiễm Nhiễm, còn chưa phải lúc, đợi thêm một thời gian nữa đi.”

Ta chỉ có thể tiếp tục ở lại nơi này, mỗi ngày nở rồi lại cụp, cụp rồi lại nở.

Nhưng có một ngày, Duẫn Dạ xuống trần gian, còn đưa một cô nương cùng trở về.

Cô nương ấy mắt huyền tóc đen, da trắng, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Ta nhìn nàng ấy chằm chằm, nước miếng của sự ngưỡng mộ chảy dọc xuống từ khóe miệng:

“Nàng ấy đẹp quá đi!”

Sư tôn Duẫn Dạ dịu dàng lau nước miếng trên miệng ta:

“Nhiễm Nhiễm, ngoan, không phải để ngươi ăn đâu.”

3.

“Nhưng mà……”

Ta khao khát nhìn người đẹp ấy, nuốt nước miếng ừng ực.

Cánh tay mảnh, chân thon dài, da thịt mềm mại…….

Chà, cắn một miếng chắc là thơm ngon giòn ngọt, mỹ vị nhân gian!

Thôi thôi, chắc là do ta đói lả rồi, sao lại có thể có những suy nghĩ vô lý như thế cơ chứ?

Vốn dĩ ta chỉ muốn thân thiết với người đẹp thôi, nói thế nào ta cũng là một bông hoa lý lịch trong sạch, xuất thân tốt đẹp!

Không thể làm ra chuyện máu me, tàn bạo như vậy được.

Duẫn Dạ vội vàng đưa ta trở về phòng, bỏ người đẹp ở ngoài cửa không thèm quan tâm.

Ta nhiều lần ngoảnh đầu lại, nhưng bị Duẫn Dạ ôm chặt trong lòng không buông.

Ta chỉ có thể nắm góc áo của Duẫn Dạ, đáng thương nhìn ngài ấy:

“Sư tôn, ta đói…….”

Ta lại xoa xoa cái bụng đang đói meo của mình, bĩu môi lầu bầu:

“Ngài có biết ngài đi bao lâu rồi không? Trong thời gian ngài rời đi, đóa hoa đáng thương này đã phải chịu sự tàn phá từ gió trời, không ăn cũng không uống. Nếu mà ngài về muộn thêm một chút nữa thì sẽ nhìn thấy một đóa hoa đã khô héo rồi đó, hu hu.”

Ta cằn nhằn không dứt, biến về nguyên hình, thể hiện cho Duẫn Dạ biết rằng ta thật sự sắp tèo rồi.

Thật sự là chỉ còn kém một chút như vậy nữa thôi.

Duẫn Dạ bị một loạt hành động của ta làm cho dở khóc dở cười, đôi môi mỏng của ngài ấy khẽ mím lại, một lúc sau, ngài ấy ngồi xổm xuống, cho ta uống máu của ngài ấy.

Đối với ta mà nói, máu của Duẫn Dạ tựa như cơn mưa giữa mùa hạn.

Ta sống lại rồi, ta cử động, cành lá vươn ra, tuyệt, chỉ một lúc là tinh thần phấn chấn trở lại.

Duẫn Dạ đưa tay sờ cánh hoa của ta, lực tay vừa dịu dàng vừa tiếc thương, nhưng phút chốc lại như kẻ ác chộp lấy nhụy hoa của ta.

“Ồ? Hóa ra Nhiễm Nhiễm không rời ta nổi đến vậy à? Dù gì ta cũng mới chỉ đi có nửa ngày mà thôi.”

Giọng điệu hơi khàn kéo cao ở cuối câu, trông có vẻ tâm tình không tệ.

A…..

Ta không khỏi rùng mình, sau đó trời đất quay cuồng, ta lại biến về hình người, nằm trong lòng Duẫn Dạ.

Ta đối mắt với ngài ấy, thâm thúy và tràn đầy sự chiếm hữu.

Ngón tay thon dài của ngài ấy vuốt ve sườn mặt ta, bao trùm lấy ta chỉ toàn là hơi thở ngày càng trở nên nóng rực của ngài ấy.

“Nhiễm Nhiễm hẳn là ăn uống no say rồi nhỉ, bây giờ, đến lượt ta.”

Đáng ghét, sư tôn lại thế nữa rồi.

Trong khi ta đã kiệt sức, Duẫn Dạ vẫn say mê với thú vui của ngài ấy.

Ngài ấy nói đây là: một ngày không gặp như cách ba thu.

4.

Con mẹ nó một ngày không thấy như cách ba thu!

Dẹp đi, ta mệt rồi.

Ta biến trở lại hình dáng ban đầu chui xuống đất, mặc cho Duẫn Dạ có nói bao nhiêu lời hay ý đẹp ta cũng không chịu nở.

Khỏi hỏi, hỏi là tự kỷ luôn đấy, hơi bực rồi nha.

Duẫn Dạ thấy ta cáu kỉnh, phất bàn tay to, cho ta uống cả mười mấy giọt máu tươi.

Chà, thơm quá.

Ta bị thức ăn ngon làm cho mờ mắt, nhịn không được nên nở ra một chút, nghiêng nghiêng đài hoa, lén nhìn Duẫn Dạ.

Còn Duẫn Dạ đang ra vẻ tiếc nuối, nói:

“Vốn dĩ ta còn chuẩn bị một chén máu để bồi thường, giờ thì tốt rồi, chắc chỉ có thể lãng phí thôi. Bỏ đi bỏ đi, đổ đi vậy.”

Ta nghe đến đây, nghĩ thầm, không thể được!

Không kiềm được lập tức nở cả ra, ngẩng đầu:

“Đổ vào mồm ta! Đổ vào mồm ta!”

Duẫn Dạ dừng bước, quay người nhướng mày nhìn ta.

Bộ dạng của ngài ấy chính trực oai phong, áo trắng bay bay, tiên khí tỏa ra bốn phía, cả người được hào quang bao trùm, dường như có một lớp lụa mỏng được phủ lên, đẹp đến không nói nên lời.

Sao hoa lại đỏ như thế nhỉ?

Trả lời, đỏ mặt.

Duẫn Dạ thấy thế, cười lớn nói ta là chẳng ra làm sao nhưng vẫn đưa máu tươi thơm lừng đến trước mặt ta.

Ta lao đầu tới, hút, thoải mái…

Cứ như thế, ta đã bị Duẫn Dạ dỗ dành thành công.

Không còn cách nào khác, ta không từ chối nổi thức ăn ngon như thế!

Thực ra ta cũng rất tò mò, vì sao máu của Duẫn Dạ lại có sức hấp dẫn không thể kháng cự được đối với ta.

Điều ta càng tò mò hơn là vì sao trên người của người đẹp ngài ấy đưa về cũng có hương vị hấp dẫn ta.

5,

Ta chuồn đến bên cạnh cửa, he hé một lỗ nhỏ.

Xuyên qua khe cửa, ta nhìn thấy được mỹ nữ thướt tha đứng trên tiên đảo, quây quanh là hoa thơm cỏ lạ đẹp như tranh vẽ.

Uống vào nhiều máu của Duẫn Dạ như thế, đương nhiên ta có thể ngửi ra trên người nàng ta có mùi máu của Duẫn Dạ.

Hơn nữa, vô cùng nồng.

Ta kéo cửa, trong lòng bỗng dưng sinh ra vài phần ai oán.

Duẫn Dạ không chỉ có sở thích nuôi một đóa hoa là ta, mà còn thích cho hoa dại ven đường ăn nữa.

Vì sao vì sao chứ!

Một sự nghi hoặc cứ thế lởn vởn trong lòng ta làm ta thấy hơi khó chịu.

Số máu ngài ấy đã cho mỹ nhân kia ăn đều có thể tưới chết ta luôn.

Được Duẫn Dạ nuôi nấng lâu như thế, hình như ta đã sinh ra một chút tâm lý ích kỷ, ta muốn độc chiếm lấy toàn bộ sự yêu thích của Duẫn Dạ.

Trong lúc tâm hồn ta đang treo ngược cành cây, Duẫn Dạ đã đi tới phía sau ta, ngài ấy nhìn thấy bộ mặt buồn bực của ta cũng đoán được một chút.

“Nhưng ta đưa nàng ta về, ngươi lại không muốn?”

Bàn tay ngài ấy đặt ở bên hông ta một cách quen thuộc.

Đương nhiên là ta không tình nguyện rồi!

Ta gỡ tay ngài ấy ra, đóng sầm cửa lại, hung dữ nói:

“Vậy ngài nói xem, vì sao ngài lại cho nàng ta ăn? Còn đưa nàng ta trở về nữa! Trong mắt ngài còn có đóa hoa như ta nữa không!”

Ta thừa nhận, lòng ta không giấu được chuyện gì, giờ phút này ta cực kì giống một cô vợ cả đanh đá, hùng hổ ép người.

Chẳng ngờ Duẫn Dạ không tức giận hay khó chịu gì, chỉ nắm lấy tay ta, thuận thế kéo ta vào lòng, ôm thật chặt.

Trên người ngài ấy là mùi hương nhàn nhạt của mưa sương, vô cùng tươi mát.

“Đóa hoa nhỏ trưởng thành rồi, biết ghen nữa.”

Ta nghe đến đây càng tức giận.

Ngài ấy đang đánh trống lảng!

Ngay lúc ta sắp nổi điên, Duẫn Dạ cười thành tiếng, trả lời trước khi ta kịp tức giận:

“Ta đưa nàng ấy về bởi vì nàng ấy mới là đóa hoa sao băng cuối cùng trên thế gian này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play