Tô Như Hối tìm hết nửa ngày vẫn không tìm thấy người. Thấy sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm, nên đành về nhà một mình. Tiểu viện vắng vẻ, tất và y phục của Tô Như Hối còn đang treo trên sào phơi, gió đêm như bồ câu chui vào tay áo vạt áo, vỗ lên tán loạn, đập vào nhau phát ra tiếng phần phật. Tô Như Hối đứng giữa sân mở la bàn truyền tin, trên la bàn có khắc phù ấn của Tang Trì Ngọc, Tô Như Hối mím môi, thử liên lạc Tang Trì Ngọc. Ánh sáng của phù ấn trên la bàn ảm đạm, không sáng lên, chứng tỏ đối phương không phản hồi chàng.
Tên khốn. Tô Như Hối thầm nghĩ.
Cất la bàn lại, vừa định sải bước vào sảnh chính tối om, thì đột nhiên toàn thân sởn gai ốc, trong lòng dâng lên cảnh giác, trực giác mách bảo chàng trong nhà có người. Chàng dừng bước, một ngọn đèn dầu yếu ớt được thắp lên nơi sâu trong đại sảnh, ánh sáng vàng kim như dầu mỡ bao phủ khắp sảnh đường, chiếu sáng người đang ngồi ngay ngắn trên ghế tựa gỗ tử đàn.
Hạ Tĩnh mỉm cười, chòm râu mỏng trên môi thoáng động. Hắn nói: “Hiền điệt, trên đường ham chơi, về nhà trễ quá.”
Người này giấu giếm thực lực, lẽ nào đến đây vì có mưu đồ? Tay phải Tô Như Hối lặng lẽ ấn lên hoả súng sau hông.
“Được rồi, đừng nghĩ cách đối phó ta nữa.” Hạ Tĩnh đút hai tay vào tay áo, “Ta chỉ là một kẻ đáng thương mới vừa tan trực, vẫn chưa kịp về nhà ôm ấp ái thê sưởi ấm, thì đã bị bắt đến chỗ này của cháu, cóng đến mũi chảy nước, để đảm bảo lời nói của ai đó được truyền đạt đến cháu chính xác không sai sót mà thôi.”
“Thế thúc cứ nói đùa,” Tô Như Hối pha trà cho hắn, “xin hỏi thế thúc đến để truyền lời của ai? Truyền lời gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play