[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 7: Hương Quả Sản Lượng Cao


1 tháng

trướctiếp

“Loại hoa quả này nếu trồng ở chỗ chúng ta, sau này nhà nhà đều trồng một gốc như thế, trong nhà sẽ không thiếu hoa quả ăn.” Trương Trình Xuyên cảm thán nói.

Hệ thống này quả nhiên rất thần kỳ, không chỉ có thể có không gian làm ruộng, sản lượng trồng mỗi mẫu hơn một ngàn hai ngàn lương thực, còn thưởng loại hoa quả sản lượng cao như vậy, thật sự là quá thần kỳ.

“Mười hạt giống thành một cây mầm, nói cách khác sẽ kết quả luôn? Trực tiếp lấy ra để ở nhà chúng ta, sẽ quá dễ thấy.” Trương Trình Xuyên nói.

Trần Hạ Nguyệt sau khi nghe anh nói nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh quen thuộc với bên kia phía sau núi đại đội chúng ta không? Chúng ta bỏ cây hương quả xuống phía sau núi, sau đó anh vào núi nói là ngẫu nhiên gặp được?”

“Như vậy cũng được.” Trương Trình Xuyên gật đầu, “Vừa vặn nói hương quả bên trong đó đã thành gốc, để sau núi sẽ không chói mắt như thế nữa, chúng ta cũng không hái được nhiều hương quả như thế đi bán, vừa vặn có thể để những người khác trong đại đội chúng ta cũng nếm thử hương quả.

Trần Hạ Nguyệt gật đầu, cô không nghĩ gì mà hương quả chỉ có thể để người trong nhà ăn, người trong nhà hái đi bán. Có bàn tay vàng hệ thống nông trường như vậy, cô cũng không cần quá so đo những thứ khác, dù sao tiền cũng không có khả năng đều để bọn họ kiếm.

Tất cả mọi người đều có tiền, cô bán đồ mới có người mua, nếu không tiền ở đâu ra? Nếu người khác không có tiền, ai sẽ mua đồ của cô chứ?

“Nhưng lúc anh hái hương quả có thể chặt hai ba cành trở về chúng ta tự mình trồng không, phía trên giới thiệu nói cành hương quả cũng có thể sống sót, chúng ta thử xem.” Trần Hạ Nguyệt chỉ chỉ giới thiệu trên màn hình nói.

“Giống như trồng khoai lang sao? “Trương Trình Xuyên cũng nhìn, cảm thấy thế này có thể được.

“Ừ.”

Sau khi bàn bạc xong với Trương Trình Xuyên, Trần Hạ Nguyệt quyết định vài ngày nữa sẽ tìm thời gian trồng Hương Quả lên núi, đến lúc đó Trương Trình Xuyên cũng có thể rảnh rỗi lên núi “phát hiện” ra hương quả.

Ngày mai Trương Trình Xuyên còn phải đi bán mấy ngàn cân bột mì trong kho hàng, cho nên Trần Hạ Nguyệt sẽ không yêu cầu anh đi “phát hiện” hương quả.

“Em thật đúng là một bảo bối có phúc.” Trương Trình Xuyên ôm vợ mình hôn lên mặt của cô nói, mặc dù nói trước khi vợ mình bổ nhiệm anh làm phó chủ nông trường làm anh lo lắng đề phòng, nhưng hiện tại sau khi đã biết bí mật vợ mình thì anh lại an tâm.

Trần Hạ Nguyệt cũng không vì Trương Trình Xuyên trong nháy mắt hoài nghi mình là đặc vụ tiểu quỷ gì đó mà có ngăn cách gì, cô cũng biết trên người mình có cảm giác không thích hợp, nếu không vì sao cô lại vội vàng gả cho Trương Trình Xuyên rời khỏi Trần gia?

Cô đúng là lo lắng cảm giác không thích hợp trên người mình sẽ làm cho người Trần gia phát hiện mình không phải nguyên chủ, nếu không đến lúc đó người Trần gia sẽ không dễ lừa gạt như Trương Trình Xuyên vậy.

Không nói cô và nguyên chủ giống hay không, xem như là giống cũng là hai người. Nếu không phải cùng một người, như vậy người quen thuộc luôn sẽ có thể phát hiện chỗ không thích hợp, Trần Hạ Nguyệt đương nhiên sẽ không ở lại Trần gia.

Cô gả đến Trương gia, về sau không thường xuyên về nhà mẹ đẻ, cho dù trở về mấy lần Trần gia phát hiện mình không giống trước kia, vậy cũng sẽ chỉ cảm thấy cô lập gia đình sau đó mới thay đổi, mà không phải nghĩ đến tâm cô đã thay đổi người.

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên nghỉ trưa, vốn Trương Trình Xuyên định tự mình đứng lên thu hoạch lúa mì, nhưng Trần Hạ Nguyệt nghĩ đến buổi chiều anh còn phải đi làm thì quyết định tự mình làm, dù sao chuyện thu hoạch lúa mì trồng lúa mì dưới sự trợ giúp của hệ thống chỉ cần không đến một phút.

Buổi chiều Trương Trình Xuyên đi làm, Trần Hạ Nguyệt ở nhà dọn dẹp nhà cửa, việc nhà cũng rất phiền toái, đừng tưởng rằng bà nội trợ ngoại trừ giặt quần áo nấu cơm ra thì không có chuyện gì khác.

Chỉ tính chuyện quét dọn đã rất rắc rối, nhà nông bên này tổng vệ sinh cũng rất phiền toái. May mắn cô chỉ cần quét sân, quét đất mà thôi, không cần lau đồ, chuyển đồ gì cả.

Trần Hạ Nguyệt nhìn sân một lát, sân nhà Trương gia rất lớn, đại khái khoảng ba phần đất, có thể trồng đồ ăn gì đó.

Lưu Quế Anh đương nhiên sẽ không để sân nhà mình trống không, cho nên bà có trồng bí đỏ, mướp, các loại rau dưa, các loại gia vị hành gừng tỏi cần thiết cũng có trồng.

Trần Hạ Nguyệt nhìn một lát, trong sân còn có hai cây ớt, ớt lớn lên rất tươi tốt, nhà mình ăn nhất định cũng đã đủ ăn.

Trần Hạ Nguyệt ở trong sân nhổ cỏ cho đất trồng rau gì gì đó, cô lấy một băng ghế nhỏ, đội mũ rơm ngồi ở bên luống rau nhổ cỏ, không vất vả cho lắm.

Trần Hạ Nguyệt nhổ một phần ba cỏ trong sân, chờ trời đổ xuống không còn kém nhiều lắm thì cô trở về nấu nước nấu cơm.

Thời đại này ít ăn cơm, cơm là lương thực ăn vào ngày quan trọng, ngày lễ gì đó mới có thể được ăn, Trần Hạ Nguyệt nhìn về phía lương thực Lưu Quế Anh trước khi bắt đầu làm việc đưa cho cô, gạo lức, hơn nữa còn là gạo lức trộn lẫn vỏ.

Trần Hạ Nguyệt thở dài, cô sàng lại một lần phủi cám gạo ra ngoài, thu thập cám gạo lại rồi cô trộn chút nước cho gà ăn.

Trần Hạ Nguyệt rửa gạo lức hai lần rồi cho nước vào nấu, lại lấy khoai lang ra. Khoai lang lúc này chưa trải qua mấy lần cải tiến, củ không có lớn như sau này, cũng không có sản lượng mỗi mẫu cao như đời sau.

Nhưng cho dù là như thế, sản lượng khoai lang cũng cao hơn gạo và lúa mì, chỉ là vì không ngon như gạo và lúa mì, cho nên tất cả mọi người không thích ăn mà thôi.

Trần Hạ Nguyệt gọt vỏ khoai lang rồi cắt thành từng miếng nhỏ, đương nhiên sau khi cắt thành từng miếng cô có đặt khoai lang vào trong nước ngâm, lát nữa chờ nấu cơm sôi rồi mới bỏ khoai lang vào.

Trước kia Trần Hạ Nguyệt từng ăn cơm khoai lang, chỉ là đó là khoai lang bỏ vào gạo nấu thành cơm khô, đây là lần đầu tiên cô nấu cháo khoai lang.

Nhưng cũng không có cách nào, niên đại này rất ít ăn cơm khô, dù sao lương thực cũng không nhiều lắm.

Trần Hạ Nguyệt băm nhỏ vỏ khoai lang, dùng ki hốt lại dự định phơi nắng chút để có thể giữ lâu chút, như vậy cho gà ăn cũng thuận tiện, không cần lo lắng vỏ khoai lang để lâu sau khi gặp ẩm, sẽ bị mốc không thể cho gà ăn.

Cháo sôi rất nhanh, Trần Hạ Nguyệt bỏ khoai lang vào quấy rồi để nó tiếp tục nấu lửa nhỏ, cô đi ra ngoài hái rau dưa.

Cô hái một ít lá bí đỏ, lại hái hai quả mướp, trứng gà trong nông trại của cô đã có thể thu hoạch. Trần Hạ Nguyệt hái mướp là vốn định làm canh trứng với mướp, nhưng suy nghĩ buổi trưa vừa mới ăn sủi cảo thịt heo cải trắng, buổi tối thì không nên ăn trứng gà nữa.

Cô thì không sao cả, nhưng Trần Hạ Nguyệt phải bận tâm đến tâm trạng của mẹ chồng mình. Cô không thể khiêu khích mẹ chồng, bằng không mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn ầm ĩ thì Trần Hạ Nguyệt cũng sẽ rất phiền, cô rất không thích đấu tới đấu lui.

Quên đi, tối nay chỉ nấu canh mướp là được, không cho trứng gà vào.

Lúc Trần Hạ Nguyệt xé gân lá bí đỏ thì ngửi thấy mùi cháo khoai lang truyền đến từ phòng bếp, mùi khoai lang kia vẫn rất hấp dẫn như trước.

Tay nghề nấu ăn của Trần Hạ Nguyệt đều là do kiếp trước tự mình sờ soạng, mặc dù cô là blogger mỹ thực nhưng lại không học nấu ăn có hệ thống, cũng không bái sư.

Nhưng mà thiên phú của cô rất tốt, mùi vị đồ ăn làm ra đều rất ngon. Mà kiếp trước sở dĩ cô kiếm được tiền, cũng so cô nghiên cứu ra tương có hương vị tốt, bán khá chạy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp