[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 6: Phó Chủ Nông Trường


1 tháng

trướctiếp

Trần Hạ Nguyệt tiếp tục trồng đồ, lúa mì hiện tại cô đã có không ít, nhưng cũng không hề có ý nghĩ buông xuống không trồng lúa mì, cô khai khẩn đồng ruộng mới, vốn dĩ chỉ năm phần đất hiện tại đã là bảy phần đất.

Trần Hạ Nguyệt trồng ba phần lúa mì, bốn phần ngô. Ngô cần 3 tiếng mới chín, cô không cần giống như trồng lúa mì cứ 20 phút lại phải thu hoạch một lần.

Trần Hạ Nguyệt trồng lúa mì và ngô xong nhìn về phía Trương Trình Xuyên hỏi, “A Xuyên, em có thể tin anh không?”

Trương Trình Xuyên nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía Trần Hạ Nguyệt, “Tin em? Em làm gì mà hỏi anh như vậy?”

“Anh sẽ đối xử tốt với em chứ? Không rời không bỏ?” Trần Hạ Nguyệt hỏi.

Trương Trình Xuyên cũng không phải thật sự không học vấn không nghề nghiệp, dù sao anh cũng là người có thể thi đậu trung học phổ thông còn học xong trung học phổ thông, chẳng qua chỉ lười chút mà thôi, chứ không phải ngu xuẩn.

Cho nên lời này của vợ mình là có ý gì? Sao lại hỏi vậy? Vẻ mặt Trương Trình Xuyên nghiêm túc nhìn Trần Hạ Nguyệt.

“Em có chút bí mật, cần anh hứa hẹn, hứa hẹn của anh nếu làm cho em hài lòng, em có thể chia sẻ bí mật cho anh.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói.

Trương Trình Xuyên nói, “Em hẳn không phải là đặc vụ tiểu quỷ gì đó chứ? Nhìn dáng vẻ thân thể em không tốt, chẳng lẽ là phương pháp ẩn núp mới?”

Trần Hạ Nguyệt: “......”

“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Trần Hạ Nguyệt liếc mắt một cái nói, “Lòng trung thành của em đối với Hoa Hạ là tuyệt đối, rm sống là người Hoa Hạ, chết là quỷ Hoa Hạ.”

“Hơn nữa anh là nông dân bình thường, thế mà sẽ cảm thấy em là đặc vụ? Anh cảm thấy anh có gì có thể khiến em mưu tính?” Trần Hạ Nguyệt tiến đến trước mặt Trương Trình Xuyên hỏi.

“Mặc dù nói anh trai anh là lính, nhưng vì sao em không tiếp cận anh ấy mà ngược lại gả cho anh? Não của anh có phải quá lớn hay không?” Trần Hạ Nguyệt cũng không biết vì sao Trương Trình Xuyên lại nghĩ những lời mình vừa nói thành như vậy, anh không cảm thấy mình suy nghĩ nhiều sao?

“Em vô cùng thích Hoa Hạ, nếu có kiếp sau em vẫn hy vọng mình là người Hoa Hạ. Hiểu không?”

Đời này không hối hận nhập Hoa Hạ, kiếp sau còn làm người Hoa Hạ. Những lời này Trần Hạ Nguyệt kiếp trước đã rất thích, cho dù người khác nói những lời này ở sau lưng ba chữ kia là gì, dù sao cô kiên định “Kiếp sau còn làm người Hoa Hạ”.

Trương Trình Xuyên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vợ mình, gật đầu nói, “Vậy bí mật em nói là gì?”

“Muốn biết bí mật của em, phải hứa hẹn giúp em giữ bí mật, còn phải cam tâm tình nguyện không rời không bỏ với em đây này.” Trần Hạ Nguyệt nói.

“Không rời không bỏ gì, anh hứa rồi em sẽ tin? “Trương Trình Xuyên hỏi ngược lại.

Trần Hạ Nguyệt gật đầu, cô đương nhiên không có khả năng dễ dàng tin tưởng, nhưng hệ thống không phải có biện pháp kiểm tra phó nông trường chủ phản bội chủ nông trường sao? Cô không sợ.

Trương Trình Xuyên gật đầu, “Anh đồng ý với em, chỉ cần em không làm nguy hại đến người nhà anh, chỉ cần em không làm ra chuyện gì trái với đạo đức, hại người, anh sẽ không rời không bỏ em.”

Trần Hạ Nguyệt nghe nói như thế, nở nụ cười.

【 Đinh -- xác nhận chủ nông trường trao quyền phó chủ nông trường, từ hôm nay trở đi phó chủ nông trường là 'Trương Trình Xuyên', hi vọng phó chủ nông trường hiệp trợ chủ nông trường xử lý tốt nông trường. 】

Trương Trình Xuyên kinh ngạc nhìn màn hình trước mặt, lại nhìn về phía Trần Hạ Nguyệt đang mỉm cười, giọng nói có hơi run rẩy nói, “Đây là thứ gì?”

Anh vì khiếp sợ mà thanh âm có hơi không thích hợp, thanh âm như đã thay đổi, ái loại cảm giác kinh hãi thét chói tai quá độ đến mức thay đổi thanh âm ấy.

“Đây chính là bí mật của em, thứ này là hệ thống khoa học kỹ thuật đến từ ngoài hành tinh, công nghệ cao, hiểu không?”

Trương Trình Xuyên nghe Trần Hạ Nguyệt giải thích thì chậm rãi bình phục tâm tình của mình, sau đó dưới sự dạy dỗ của Trần Hạ Nguyệt chậm rãi tìm tòi công năng của nông trường.

Phó chủ nông trường không có quyền hạn cao như chủ nông trường, nói cách khác anh có thể hỗ trợ thu hoạch cây trồng, có thể hỗ trợ trồng trọt, nhưng lại không thể không trải qua sự đồng ý của chủ nông trường lấy cây trồng từ trong nông trường ra, cũng không thể bán đồ trong kho hàng.

Cho nên tuy nói anh là phó chủ nông trường chẳng khác nào chỉ giúp việc mà thôi sao? Chỉ có thể hỗ trợ trồng trọt và thu hoạch, những chuyện khác anh đều không làm được?

“Bột mì hôm nay, cũng là do em lấy ra từ trong nông trường?” Trương Trình Xuyên lục lọi ra hệ thống nông trường là gì thì sau đó cũng hiểu rõ bột mì hôm nay là xảy ra chuyện gì.

Nếu trong kho hàng còn có mấy ngàn cân bột mì, vậy vợ mình lấy ra làm sủi cảo cũng không thành vấn đề. Nếu không để lại cũng thật đáng tiếc? Không ăn thì rất lãng phí đấy, phải không?

Trần Hạ Nguyệt gật đầu nói, “Bột mì còn lại em định đưa ra hai ngàn cân đi bán, nhưng thân thể của em anh cũng biết, loại công việc này em không làm được. Nhưng anh có thể, thân thể anh cường tráng, có thể cầm bột mì tới chợ đen bán.” Trần Hạ Nguyệt nói.

“Bán lúa mì cho hệ thống đúng là có tiền, nhưng là kim tệ chứ không phải tiền tệ chúng ta thông dụng, cho nên chúng ta còn phải tự mình lấy chút đồ vật ra bán đổi lấy tiền.” Trần Hạ Nguyệt rất rõ ràng, cô bán cho hệ thống đổi lấy điểm kinh nghiệm và kim tệ thì không có khả năng lấy ra dùng, cho nên cũng chỉ có thể lấy đồ từ trong nông trường ra bên ngoài bán đổi lấy tiền.

Trương Trình Xuyên gật gật đầu, vợ mình nói rất có đạo lý, “Ngày mai đi, ngày mai trời chưa sáng anh sẽ lấy mấy chục cân ra ngoài thử xem, nếu thuận lợi có thể bán nhiều chút.”

Trần Hạ Nguyệt gật đầu, quả nhiên sau khi Trương Trình Xuyên biết sự tồn tại của nông trường, cô làm gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trương Trình Xuyên sẽ không phản bội cô.

Trần Hạ Nguyệt nhìn thử, hình như hạng mục thông báo phần thưởng kia có một điểm đỏ, Trần Hạ Nguyệt lại không nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở.

Rõ ràng đã nhắc nhở cô thăng cấp tới cấp 1, cũng nhắc nhở cô mở khóa cây nông nghiệp mới, thế nào mà thưởng này lại không có nhắc nhở chứ?

Trần Hạ Nguyệt mở phần thưởng nơi đó, sau đó thấy được hệ thống thưởng cho một loại thực vật gọi là hương quả, hình như là mười cây hương quả.

“A Xuyên, anh nhìn xem đây là gì?” Trần Hạ Nguyệt gọi Trương Trình Xuyên lại đây xem, màn hình của hai người bọn họ có thể tách ra xem, nhưng hai người cũng có thể cùng xem một màn hình.

Trần Hạ Nguyệt kéo Trương Trình Xuyên qua xem thuyết minh của hương quả.

Hương quả là một loại trái cây thân leo như nho, kiwi, mà một gốc hương quả có thể sản xuất 1000 - 3000 cân hương quả, vì trái cây hương quả không thể lập tức chín hết, mà là từng đợt từng đợt sinh trưởng, chín dần.

Cây hương quả cũng giống như nho, kiwi cần leo lên những cành cây khác, nhưng trái cây lại có vị và hương vị không kém quả lê lắm, chẳng qua là so với lê lại càng thêm thanh ngọt, nước càng nhiều hơn chút.

Mà hương quả vừa có thể dựa vào hạt mà sinh sôi nảy nở, cũng có thể cắt cành hương quả về cắm xuống đất cũng trồng sống được, cho nên loại hoa quả hương quả này ở thế giới của nó rất phổ biến, rất bình thường.

Nhưng mà đối với hai người Trần Hạ Nguyệt mà nói, hương quả cực kì không tệ, hoa quả sản lượng cao như thế lại ăn ngon như vậy, ai không thích? Nhất là bây giờ là thập niên sáu mươi, trái cây sản lượng cao như vậy, khẳng định rất được hoan nghênh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp