[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 43: Dịch Tiến Hóa Gen


1 tháng

trướctiếp

An Nhĩ Tư lúc rời đi thuận tiện mua một ít các loại đồ ăn như bánh mì Trần Hạ Nguyệt đặt ở trong cửa hàng, tiền tệ tinh tế dùng và tiền tệ thập niên sáu mươi dùng không giống nhau, cho nên cửa hàng là dùng hình thức giao dịch lấy vật đổi vật.

An Nhĩ Tư mua những chiếc bánh mì kia, là dùng bảo thạch trên người mình cầm theo để đổi, một viên hồng ngọc thiếu chút nữa dọn sạch bánh mì tồn kho của Trần Hạ Nguyệt.

An Nhĩ Tư muốn thử xem, đến tột cùng là đồ ăn Trần Hạ Nguyệt làm mới có thể bình phục tinh thần lực xao động của anh ấy, hay là đồ ăn đặc thù trong không gian này đều có thể, những kia nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn trên kệ hàng bán có hiệu quả như vậy hay không.

Tiễn An Nhĩ Tư đi, Trần Hạ Nguyệt cười híp mắt cầm bát đũa đi rửa sạch sẽ, đổi một bộ bát đũa ăn bún chua cay.

Trần Hạ Nguyệt thu hoạch cây trồng trong ruộng, diệt cỏ, tưới nước gì gì đó, sau đó tiếp tục ăn hết bún chua cay rồi rời khỏi nông trường.

Sau khi Trần Hạ Nguyệt rời khỏi nông trường đi ra ngoài thì bận rộn chuyện trong nhà, bởi vì cô và Trương Trình Xuyên từ nông trường mua phân bón bên này bón phân cho hoa màu trong nhà, không chỉ là hoa màu rất tốt, cỏ dại trong đất cũng rất tốt.

Trần Hạ Nguyệt phải vội vàng nhổ cỏ dại gì đó trong đất, đương nhiên một ít rau dại gì đó thì Trần Hạ Nguyệt giữ lại, lúc có thể ăn thì hái làm bánh bột ngô rau dại ăn, hiện tại chỉ cần nhổ cỏ dại là được.

Trương Trình Xuyên bận rộn chuyện lò gạch bên kia, nhưng buổi trưa vẫn trở về nghỉ ngơi, con người anh tuyệt đối không thích dùng thời gian cả ngày đều làm việc trong lò gạch, hận không thể sớm dạy xong kỹ thuật đốt gạch cho những người khác sau đó phủi tay không làm.

Trần Hạ Nguyệt đợi sau khi Trương Trình Xuyên trở về len lén nói với anh chuyện thăng cấp nông trường, hơn nữa sau khi thăng cấp nông trường lại có thể nối liền với vị diện khác, vị diện tinh tế mặc kệ có phải vị diện thú nhân hay không thì khoa học kỹ thuật khẳng định là rất phát triển.

Trương Trình Xuyên thích động thủ tìm tòi, cho nên Trần Hạ Nguyệt hỏi anh có muốn tìm tư liệu về máy móc khoa học kỹ thuật gì đó bên phía An Nhĩ Tư bên kia không, để Trương Trình Xuyên học từ những thứ đó hay không.

Sau khi Trương Trình Xuyên nghe thấy Trần Hạ Nguyệt giải thích dịch tiến hóa gen là gì cũng rất vui vẻ, nói như vậy thân thể vợ mình sẽ không kém như thế này nữa, anh luôn lo lắng vợ mình không cẩn thận sẽ ngã xuống.

Hiện tại thì tốt rồi, có dịch tiến hóa gien này vợ anh sẽ trở nên khỏe mạnh, về sau sẽ không vì tâm tình kích động mà bị bệnh, hoặc là không cẩn thận sẽ khiến trái tim không gánh vác được tình cảm quá mức mà đột tử.

“Ừ, có dịch tiến hóa này thì bệnh tim của em sẽ khỏi rồi, hơn nữa sau khi cải tạo tố chất thân thể còn có thể tốt hơn chút. Em định hỏi An Nhĩ Tư xem có thể cho anh một liều hay không.” Trần Hạ Nguyệt nói.

“Chuyện này tùy duyên.” Trương Trình Xuyên xoa xoa tóc của cô nói, thân thể của anh rất tốt, cho nên dịch tiến hóa gien này đối với anh mà nói có hay không đều không quan trọng như vậy, có thì tốt nhất, không có cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.

“Đúng rồi, hệ thống đưa ban thưởng mới, ngoại trừ có thể kết nối vị diện tinh tế thì còn ban thưởng hai loại thực vật.” Trần Hạ Nguyệt nói.

Trần Hạ Nguyệt cho Trương Trình Xuyên xem giới thiệu về quả dầu và hoa Viêm Dương, sau khi Trương Trình Xuyên thấy được thì vui vẻ không thôi.

“Dầu quả này có thể ăn đúng không? Giống như dầu đậu nành hay dầu phộng đúng không?” Trương Trình Xuyên hưng phấn hỏi, tất cả mọi người đều nghèo mà, cho dù gia cảnh Trương gia không tệ nhưng cũng không thể bữa nào cũng ăn dầu, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Cây dầu quả này tuy rằng hệ thống chỉ ban thưởng mười cây, nhưng sau khi hệ thống thăng cấp còn có công năng có thể dùng kim tệ (tiền vàng) mua thực vật từng được ban thưởng.

Có nghĩa là, miễn có đủ kim tệ, thì có thể mua các loại cây như dầu quả, hương quả, hoa tĩnh âm và hoa viêm dương.

“Có thể ăn, xào rau hoặc dùng để chiên đều không tồi, không cần lo lắng không có dầu ăn.” Trần Hạ Nguyệt cũng rất vui vẻ.

Tuy rằng xưởng gia công nông trường có thể dùng ngô gia công thành dầu ngô, sau này mở khóa đậu phộng cũng có thể gia công dầu lạc, nhưng không tiện lấy ra.

Hiện tại có loại thực vật như dầu quả này, sau khi bỏ xuống núi giống như hương quả rồi để người ta phát hiện, như vậy về sau có thể dùng dầu quả để nấu ăn, không cần nghĩ kiếm cớ làm sao để lấy dầu ngô trong nông trường của cô ra ăn còn phải lo lắng bị lộ tẩy.

Hơn nữa lượng dầu sản xuất từ quả dầu rất cao, cao hơn ngô rất nhiều. Thậm chí lượng dầu sản xuất được còn cao hơn cả đậu phộng, nếu trồng nhiều dầu thì tương lai mọi người sẽ không cần phải buồn rầu vì ăn dầu nữa.

“Dầu quả này vô cùng tốt, nhưng lần này không thể là anh tìm được, anh phải nghĩ cách để những người khác tìm được, sau đó để người đó phát hiện dầu quả có thể dùng để nấu ăn ăn.”

Lúc trước anh “phát hiện” hương quả đã rất nổi bật, gần đây lại vì chuyện lò gạch mà anh lại nổi bật, chuyện lần này vẫn nên để những người khác làm người may mắn đi thôi.

Dù sao Trương gia vì nông trường của Trần Hạ Nguyệt có trồng ngô, phường gia công có thể gia công ra dầu ngô nên không lo lắng không có dầu ăn, như vậy dầu quả vẫn nên để cho những người khác phát hiện thì hơn.

“Vậy anh nói xem, phải làm sao bây giờ? Để ai tới?” Trần Hạ Nguyệt hỏi.

Trương Trình Xuyên suy nghĩ một lát nói, “Anh thả vào gần nhà bà ngoại anh, bọn họ là người trong núi, tương đối hẻo lánh. Núi rừng bên kia có nhiều loại thực vật như dầu quả, hẳn sẽ không quá nổi bật.”

Nhà ông bà ngoại Trương Trình Xuyên là người trong núi, năm đó Lưu Quế Anh có thể gả cho Trương Đức Bình là vì nhà mẹ đẻ bà có nhiều anh em, chính bà lớn lên rất đẹp lại có khả năng, Trương Đức Bình nhất kiến chung tình.

Trương Đức Bình kiên trì muốn cưới Lưu Quế Anh, ông bà Trương cũng không khinh thường bà là người miền núi, thấy bà không tệ lại có khả năng, nên đồng ý hôn sự này.

Các cậu của Trương Trình Xuyên cũng rất cưng chiều em gái Lưu Quế Anh này, trước kia còn sẽ thường xuyên đưa đồ trong núi cho nhà Lưu Quế Anh, thường xuyên đưa tới thổ sản miền núi còn cả thịt hong khô gì đó.

Trương Trình Xuyên nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy dầu quả đặt ở trong núi gần thôn của ông bà ngoại nhà mình thì tốt hơn, có thể để người trong thôn của ông bà ngoại nhà mình phát hiện dầu quả, sau đó bọn họ phát hiện sẽ loại trái cây này có thể ăn như dầu.

Trần Hạ Nguyệt được Trương Trình Xuyên phổ cập một phen về chuyện của ông bà ngoại anh, lại phổ cập khoa học chuyện về thôn kia, cảm thấy suy nghĩ của anh rất tốt.

Trong giới thiệu về dầu quả có nói, thân cây ăn quả trưởng thành có đường kính khoảng 5 mét, tán cây có đường kính 30 - 40 mét, quả kết trên một cây cực kì nhiều. (Tựa như cây dừa)

Cứ như vậy, thôn bà ngoại Trương Trình Xuyên bên kia khẳng định sẽ không dùng hết, mà có đồ tốt như vậy thì các cậu khẳng định sẽ đưa quả dầu tới đây cho Lưu Quế Anh? Như vậy, bên ngoài cũng có thể biết đến sự tồn tại của loại thực vật này.

Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên thương lượng một lát, vì một gốc dầu quả chiếm diện tích rất lớn, cho nên bọn họ kéo bản đồ gần thôn của bà ngoại Trương Trình Xuyên ra, hai vợ chồng thương lượng nên đặt mười gốc cây ăn quả này tới nơi nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp